Chương 3: Hồi Ức Ngọt Ngào và Đắng Cay

Ánh Sáng Của Yêu Thương

Novel79 23/12/2024 09:19:38

Căn biệt thự tĩnh lặng đến lạnh lẽo. Màn đêm buông xuống, nhưng Trịnh Hạo vẫn ngồi đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào khung ảnh cưới đặt trên bàn làm việc. Bàn tay anh lướt nhẹ qua gương mặt tươi cười của Khả Linh trong bức ảnh, một cảm giác trống rỗng bao trùm lấy anh. Những lời cuối cùng của cô cứ như một chiếc kim nhọn, găm sâu vào lòng anh, từng chữ đều xoáy vào tâm trí không buông.


Trịnh Hạo tựa người ra ghế, nhắm mắt lại. Tâm trí anh lạc về những ngày đầu tiên họ gặp nhau, khi tình yêu còn nguyên vẹn và thuần khiết, không bị vấy bẩn bởi những toan tính hay hiểu lầm.




Lần đầu tiên anh gặp cô, đó là tại thư viện trường đại học. Trịnh Hạo, khi đó là một chàng trai lạnh lùng, mang vẻ ngoài cuốn hút nhưng thường giữ khoảng cách với mọi người. Anh bước vào thư viện, tìm một góc khuất để giải quyết công việc. Trong lúc đang mải mê, anh làm rơi chiếc ví mà không hề hay biết.


Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc buộc cao đang sắp xếp sách gần đó đã nhìn thấy. Khả Linh, sinh viên năm nhất, làm thêm tại thư viện để trang trải cuộc sống. Cô cầm chiếc ví lên, tiến về phía anh và nhẹ nhàng nói: “Anh để quên ví này.” Câu nói đơn giản, nhưng ánh mắt thẳng thắn và nụ cười dịu dàng của cô lại khiến Trịnh Hạo chú ý.


“Cảm ơn,” anh đáp ngắn gọn, không tỏ vẻ gì hơn. Nhưng khi quay đi, anh chợt nhìn lại – ánh mắt trong trẻo của cô vẫn lưu lại trong tâm trí anh.


Họ gặp lại nhau không lâu sau đó, cũng tại thư viện. Trịnh Hạo thường xuyên đến đó hơn, và dường như vô thức, anh luôn chọn ngồi ở nơi mà cô có thể nhìn thấy anh. Anh không biết vì sao mình lại để ý đến cô gái ấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại cảm nhận được một sự dịu dàng hiếm hoi trong cuộc sống vốn đầy sự toan tính của mình.




Tình yêu của họ chớm nở vào một buổi chiều mưa. Hôm đó, Khả Linh quên mang ô. Cô đứng dưới hiên thư viện, nhìn những hạt mưa tí tách rơi, lòng thầm lo lắng vì biết mình không thể về nhà đúng giờ.


“Cô không định về à?” Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau, khiến cô giật mình. Quay lại, cô thấy Trịnh Hạo đang đứng đó, tay cầm một chiếc ô. Anh không đợi cô trả lời, chỉ nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”


Họ cùng đi dưới chiếc ô nhỏ, con đường trước mặt như ngắn lại. Trịnh Hạo, người luôn giữ khoảng cách với tất cả, hôm ấy lại cảm thấy muốn bước gần hơn vào cuộc đời cô. Và Khả Linh, cô gái luôn tự nhủ phải giữ khoảng cách với những người như anh, lại không nỡ từ chối sự ấm áp hiếm hoi ấy.




Từ đó, họ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Trịnh Hạo, dù lạnh lùng và kiêu ngạo, luôn dành cho Khả Linh sự quan tâm mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra. Anh xuất hiện vào những lúc cô cần nhất, giúp cô trong học tập, chăm sóc cô khi cô ốm, thậm chí cãi nhau với bạn bè chỉ để bảo vệ cô.


Nhưng tình yêu ấy không hề dễ dàng. Khi gia đình anh biết chuyện, mọi thứ thay đổi. Mẹ anh, bà Trịnh Tú Anh, phản đối kịch liệt. Bà cho rằng một cô gái xuất thân nghèo khó như Khả Linh không xứng đáng với con trai bà, người thừa kế của một gia tộc danh giá.


Lần đầu tiên mẹ anh gặp Khả Linh, bà không che giấu thái độ coi thường. “Cô nghĩ mình đủ tư cách để bước vào gia đình này sao?” Bà đưa cho cô một tấm séc và yêu cầu cô rời xa Trịnh Hạo. Nhưng Khả Linh chỉ mỉm cười, trả lại tấm séc và nói: “Tôi yêu anh ấy, không phải vì tiền. Và tôi sẽ không rời đi chỉ vì bà muốn vậy.”




Trở lại thực tại, Trịnh Hạo mở mắt, lòng anh như thắt lại. Anh nhớ về lần đầu tiên Khả Linh phải chịu sự sỉ nhục từ mẹ anh, nhớ ánh mắt kiên cường của cô, và cả cách cô luôn cố gắng hòa giải, dù không nhận được bất kỳ sự ủng hộ nào. Nhưng tại sao anh lại quên điều đó? Tại sao anh không đứng về phía cô khi cô cần anh nhất?


Anh nhìn ra màn đêm qua khung cửa sổ lớn. Bên ngoài, cơn mưa đã tạnh, nhưng lòng anh vẫn ngổn ngang. Anh không thể phủ nhận rằng mình đang nhớ cô – nhớ người con gái đã từng làm tất cả vì anh.




Ở phía bên kia thành phố, Khả Linh ngồi bên cửa sổ nhà Hải Yến, nhìn ra con đường ướt mưa. Trong tay cô là chiếc nhẫn cưới mà cô chưa kịp tháo ra. Cô siết chặt nó trong lòng bàn tay, nước mắt lặng lẽ rơi.


“Cậu định làm gì tiếp theo?” Hải Yến ngồi bên cạnh, hỏi nhẹ nhàng. Khả Linh không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, cô nói, giọng khàn đi vì khóc: “Mình không biết, Yến à. Mình chỉ muốn họ biết rằng, mình không sai.”


Hải Yến đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Cậu không cần phải chứng minh với họ. Nhưng cậu cần phải đứng lên, vì chính bản thân mình.”


Khả Linh gật đầu, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt, nhưng sâu trong đó là một tia sáng. Cô biết rằng, dù đau đớn, nhưng đây chưa phải là kết thúc. Đây chỉ là khởi đầu cho một hành trình mới – hành trình để cô lấy lại tất cả những gì mình đã mất.

Novel79, 23/12/2024 09:19:38

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện