Buổi sáng hôm sau, bầu trời lại u ám. Cơn mưa đêm qua để lại những vũng nước loang lổ trên mặt đường, phản chiếu bầu trời xám xịt. Trong căn hộ nhỏ của mình, Khả Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người hối hả dưới phố. Chiếc váy xanh nhạt cô mặc trong buổi lễ tối qua vẫn còn treo trên giá, như một lời nhắc nhở về những gì đã xảy ra.
Những lời nói của Trịnh Hạo vẫn vang vọng trong tâm trí cô: “Anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh xứng đáng với niềm tin của em, dù điều đó có mất bao lâu.”
Cô thở dài, lòng tràn ngập những cảm xúc mâu thuẫn. Cô biết rằng anh đã thay đổi, nhưng liệu sự thay đổi đó có đủ để cô vượt qua những tổn thương cũ hay không? Những ký ức đau buồn, những giọt nước mắt mà cô đã phải trải qua, tất cả vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim cô.
Tại biệt thự nhà họ Trịnh, Trịnh Hạo ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là một chồng tài liệu nhưng ánh mắt anh không hề tập trung. Anh vẫn đang nghĩ về cuộc trò chuyện với Khả Linh tối qua. Dù cô vẫn lạnh lùng, nhưng anh cảm nhận được một điều – cô không còn từ chối anh một cách dứt khoát như trước. Đó là tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng đủ để anh tiếp tục cố gắng.
Anh cầm điện thoại, ngập ngừng một lúc trước khi nhắn tin cho cô: “Cảm ơn em vì đã đến buổi lễ tối qua. Anh hy vọng em có một ngày làm việc tốt.”
Tin nhắn được gửi đi, nhưng anh không mong đợi một câu trả lời ngay. Anh biết rằng cô cần thời gian, và anh sẵn sàng chờ đợi.
Buổi chiều, khi đang làm việc, Khả Linh nhận được tin nhắn từ anh. Cô đọc dòng chữ ngắn gọn, lòng thoáng chút xao động. Nhưng thay vì trả lời, cô đặt điện thoại xuống và tiếp tục vùi đầu vào công việc. Cô không muốn để cảm xúc chi phối mình, nhất là khi cô vẫn chưa chắc chắn về tương lai.
Khi ngày làm việc kết thúc, cô rời văn phòng và bước ra phố. Trời vẫn còn âm u, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi. Cô kéo áo khoác sát người, bước đi chậm rãi giữa dòng người tấp nập. Cô không có đích đến cụ thể, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ.
Tại một quán cà phê nhỏ bên đường, cô ngồi xuống bên cửa sổ, gọi một ly trà nóng. Ánh sáng ấm áp từ đèn vàng trong quán khiến không gian trở nên dễ chịu hơn. Cô lấy trong túi ra cuốn sổ tay cũ mà cô luôn mang theo, nơi cô ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình trong suốt những năm qua.
Mở cuốn sổ, cô nhìn thấy những dòng chữ viết về những ngày tháng hạnh phúc bên Trịnh Hạo. Nụ cười của anh, những lời hứa anh từng nói, tất cả như sống lại qua từng con chữ. Nhưng ngay sau đó là những trang đầy nước mắt, nơi cô viết về nỗi đau khi bị phản bội, khi phải rời khỏi ngôi nhà mà cô từng coi là tất cả.
Cô đặt 乃út xuống, viết một dòng ngắn: “Liệu một người có thể tha thứ, nhưng không quên được không? Và liệu tha thứ có đồng nghĩa với việc mở lòng lần nữa?”
Ở phía bên kia thành phố, Trịnh Hạo đang ngồi trong một cuộc họp với các đối tác, nhưng tâm trí anh không hoàn toàn tập trung. Anh vẫn đang nghĩ về Khả Linh, về cách anh có thể chứng minh cho cô thấy rằng anh đã thay đổi. Khi cuộc họp kết thúc, anh đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những hạt mưa lấm tấm trên kính như phản chiếu tâm trạng anh lúc này – vừa trầm lắng, vừa đầy hy vọng.
Anh cầm điện thoại, mở danh bạ và nhìn vào tên cô. Sau một lúc do dự, anh gõ một tin nhắn: “Linh, nếu em không bận, anh muốn mời em một bữa tối. Không phải để nói về quá khứ, mà chỉ để cảm ơn em vì đã tham gia dự án. Em có thể xem đó là một lời mời công việc.”
Anh gửi tin nhắn, rồi đặt điện thoại xuống bàn, lòng anh tràn ngập sự hồi hộp. Anh biết rằng đây là một lời mời mạo hiểm, nhưng anh cần phải thử.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, Khả Linh nhận được tin nhắn từ anh. Cô nhìn màn hình điện thoại, lòng đầy mâu thuẫn. Cô biết rằng nếu đồng ý, cô sẽ phải đối mặt với cảm xúc thật của mình. Nhưng nếu từ chối, cô lại cảm thấy như đang chạy trốn.
Cô đặt điện thoại xuống bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn rơi, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng. Sau một hồi trầm ngâm, cô cầm điện thoại lên và gõ một dòng ngắn: “Được. Nhưng tôi không muốn bất kỳ chuyện cá nhân nào được nhắc đến.”
Tin nhắn được gửi đi, và cô cảm thấy như vừa đặt chân vào một con đường mà cô không biết rõ điểm đến. Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng mình không thể trốn tránh mãi.
Cuộc trò chuyện trong buổi lễ đã mở ra một tia sáng nhỏ trong mối quan hệ đầy mâu thuẫn giữa Khả Linh và Trịnh Hạo. Những nỗ lực không ngừng của anh đang dần tạo ra những thay đổi trong lòng cô, nhưng liệu cô có đủ can đảm để đối mặt với cảm xúc thật của mình?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.