Trời đã khuya, ánh sáng từ những ngọn đèn đường mờ nhạt xuyên qua cửa sổ căn hộ nhỏ của Khả Linh. Cô ngồi trước bàn làm việc, đôi tay siết chặt chiếc 乃út, nhưng tâm trí lại trôi dạt về những ký ức mà cô đã cố chôn vùi. Buổi gặp với Trịnh Hạo tại quán cà phê chiều nay như một nhát dao khơi lại vết thương cũ.
Những lời anh nói, ánh mắt anh nhìn cô, tất cả đều chân thành đến đau lòng. Nhưng cũng chính sự chân thành ấy lại khiến cô cảm thấy nặng nề hơn. Cô đã từng đặt trọn niềm tin vào anh, từng nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nhưng cuối cùng, niềm tin ấy bị phản bội, tình yêu ấy tan vỡ.
Đêm đó, cô thiếp đi trên ghế sofa, trong tay vẫn cầm chiếc 乃út. Trong giấc mơ, cô thấy mình quay về những ngày tháng hạnh phúc. Cô và Trịnh Hạo cùng ngồi bên nhau trong một công viên nhỏ, nụ cười của anh rạng rỡ dưới ánh nắng. Anh nắm tay cô, nói rằng sẽ luôn ở bên cô, sẽ không bao giờ để cô phải chịu tổn thương.
Nhưng giấc mơ nhanh chóng chuyển thành cơn ác mộng. Những lời trách móc, những hiểu lầm, và cuối cùng là hình ảnh anh quay lưng bước đi, để cô một mình trong cơn mưa. Cô tỉnh dậy, cả người đầm đìa mồ hôi, trái tim đập loạn nhịp. Cô đưa tay ôm lấy ng, cảm giác trống rỗng và đau đớn như giấc mơ ấy vẫn còn vương lại.
Ngày hôm sau, cô bước vào văn phòng với vẻ ngoài bình thản, nhưng đôi mắt thâm quầng không thể che giấu được sự mệt mỏi. Anh Thành nhận ra ngay và đưa cô một cốc cà phê.
“Linh, em ổn chứ? Dạo này anh thấy em làm việc nhiều hơn bình thường đấy.”
Cô mỉm cười nhẹ. “Em ổn mà anh, chỉ là đang muốn hoàn thiện kế hoạch cho dự án sớm hơn thôi.”
“Anh hiểu. Nhưng đừng để bản thân quá sức. Em là người giỏi nhất mà anh có, nhưng cũng là người cần được nghỉ ngơi,” anh Thành nói, ánh mắt đầy quan tâm.
Cô gật đầu, cảm thấy lòng ấm áp vì sự lo lắng của anh. Nhưng sâu thẳm, cô biết mình không thể buông lơi, không phải chỉ vì công việc, mà vì cô cần một thứ gì đó để giữ mình không bị cuốn vào những cảm xúc đang ngày càng lớn dần.
Buổi chiều, khi cô đang ngồi chỉnh sửa tài liệu, một tin nhắn từ Trịnh Hạo bất ngờ hiện lên trên màn hình điện thoại.
"Anh biết em không muốn anh xuất hiện quá nhiều, nhưng anh muốn mời em tham gia một buổi triển lãm ảnh. Đây là một dự án mà anh đã tài trợ. Anh nghĩ rằng em sẽ thích."
Cô đọc đi đọc lại dòng tin nhắn, lòng cô thoáng dao động. Triển lãm ảnh… Anh vẫn nhớ rằng cô từng yêu nghệ thuật, từng nói rằng những bức ảnh có thể kể một câu chuyện theo cách riêng của chúng. Nhưng cô không biết liệu mình có nên nhận lời hay không.
Buổi tối, cô ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Cô không trả lời tin nhắn của anh ngay, mà dành thời gian suy nghĩ. Cô không muốn bị cuốn vào những cảm xúc mà cô đã cố gắng kìm nén. Nhưng sâu thẳm, một phần trong cô khao khát được nhìn thấy sự thay đổi mà anh đã nói.
Cuối cùng, cô cầm điện thoại lên và gõ: “Tôi sẽ đến. Nhưng chỉ vì tôi muốn xem triển lãm, không phải vì anh.”
Ngày triển lãm, cô bước vào phòng trưng bày với cảm giác vừa hồi hộp, vừa lạ lẫm. Không gian yên tĩnh, ánh sáng được bố trí tinh tế chiếu lên những bức ảnh nghệ thuật treo trên tường. Cô chậm rãi bước qua từng bức tranh, cảm nhận sự tĩnh lặng và sâu sắc mà chúng mang lại.
Khi cô dừng lại trước một bức ảnh chụp một cánh đồng hoa dưới bầu trời hoàng hôn, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Đây là bức ảnh mà anh yêu thích nhất. Nó làm anh nhớ đến em.”
Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của Trịnh Hạo. Anh mặc một bộ vest tối giản, trông lịch lãm nhưng không kém phần gần gũi. Anh bước đến bên cô, giữ khoảng cách vừa đủ để cô không cảm thấy khó chịu.
“Anh không nghĩ em sẽ đến,” anh nói, giọng khẽ run. “Nhưng anh rất vui vì em đã đến.”
“Đây là một buổi triển lãm đẹp,” cô đáp, cố giữ giọng điềm tĩnh. “Tôi rất ấn tượng.”
“Cảm ơn em. Anh muốn mời em đến vì anh nghĩ rằng, em xứng đáng được tận hưởng những điều đẹp đẽ này.”
Cô im lặng, ánh mắt lướt qua những bức ảnh trên tường. Một lúc sau, cô nói, giọng khẽ nhưng rõ ràng. “Trịnh Hạo, anh không cần phải làm những điều này vì tôi. Nếu anh thật sự muốn sửa sai, hãy làm điều đó vì bản thân anh, không phải để thuyết phục tôi.”
“Anh biết,” anh đáp, ánh mắt anh ánh lên vẻ chân thành. “Nhưng em là người đã dạy anh cách nhìn nhận cuộc sống một cách đẹp đẽ hơn. Nếu không có em, anh sẽ không thể hiểu được giá trị của những điều nhỏ bé này.”
Cô không đáp, chỉ nhìn anh thật lâu. Một phần trong cô muốn tin rằng anh đã thay đổi, rằng những lời anh nói là thật lòng. Nhưng phần còn lại vẫn ngập tràn hoài nghi.
“Cảm ơn vì lời mời,” cô nói, khẽ gật đầu. “Tôi nghĩ mình sẽ đi dạo một chút.”
Anh không ngăn cô, chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô bước ra khỏi phòng trưng bày.
Cuộc gặp gỡ tại buổi triển lãm ảnh tiếp tục là một bước tiến nhỏ trong hành trình tìm lại lòng tin của Trịnh Hạo. Những cảm xúc của Khả Linh vẫn là một bức tường ngăn cách lớn, nhưng ánh sáng từ sự kiên nhẫn và chân thành của anh đang dần le lói. Liệu cô có thể buông bỏ quá khứ để bước tiếp, hay nỗi đau vẫn sẽ là thứ kìm hãm họ mãi mãi?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.