Ngày hôm sau, mưa vẫn rơi lác đác trên những con phố đông đúc. Khả Linh khoác chiếc áo mỏng, tay cầm tách cà phê nóng, đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn dòng người vội vã bên dưới. Tiếng gõ bàn phím và tiếng trò chuyện xung quanh như bị lấn át bởi những suy nghĩ trong đầu cô.
Cuộc trò chuyện với Trịnh Hạo ngày hôm qua vẫn lởn vởn trong tâm trí cô. Anh không giấu được sự chân thành, và điều đó làm cô dao động. Nhưng nỗi đau trong quá khứ quá lớn khiến cô không thể dễ dàng buông bỏ. Cô tự hỏi, liệu việc để anh bước vào đời mình lần nữa có phải là một sai lầm mới.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là anh Thành.
“Linh, em có thể qua phòng anh một lát không? Có chuyện quan trọng cần bàn.”
Cô đặt tách cà phê xuống, chỉnh lại cổ áo rồi bước về phía phòng giám đốc. Khi bước vào, anh Thành đang ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là một tập tài liệu dày cộp.
“Linh, em ngồi đi. Anh có chuyện muốn nói,” anh nói, giọng điềm đạm.
“Vâng, có chuyện gì vậy anh?” Cô hỏi, ánh mắt dò xét tập tài liệu trước mặt anh.
“Bên công ty nhà họ Trịnh vừa gửi một đề nghị mới liên quan đến dự án. Nhưng lần này, họ yêu cầu em làm người phụ trách chính cho toàn bộ phần kế hoạch truyền thông,” anh giải thích, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Anh muốn hỏi, em có thấy thoải mái với vai trò này không?”
Câu hỏi của anh khiến cô thoáng khựng lại. Cô biết rằng, nếu nhận lời, cô sẽ phải đối mặt với Trịnh Hạo nhiều hơn – không chỉ trong công việc, mà còn trong mối quan hệ cá nhân phức tạp giữa hai người.
“Em nghĩ đây là cơ hội tốt cho sự nghiệp của mình,” cô trả lời sau một lúc trầm ngâm. “Nếu công ty tin tưởng, em sẽ làm hết sức mình.”
Anh Thành mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự hài lòng. “Tốt lắm, anh biết em sẽ không làm anh thất vọng. Anh sẽ thông báo với bên họ ngay.”
Buổi chiều, khi đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, cô nhận được một tin nhắn từ Trịnh Hạo. Nội dung ngắn gọn: “Cảm ơn em vì đã chấp nhận vai trò mới. Anh biết rằng em không làm điều này vì anh, nhưng anh vẫn muốn nói rằng, anh rất trân trọng.”
Cô nhìn dòng tin nhắn, lòng cô trĩu nặng. Những lời nói của anh ngày càng khiến cô khó giữ khoảng cách. Cô không trả lời, chỉ đặt điện thoại xuống và tiếp tục công việc.
Ngày họp chính thức diễn ra trong không khí nghiêm túc. Khả Linh bước vào phòng họp, mang theo một tập tài liệu dày. Cô cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Hạo ngay khi cô bước vào, nhưng cô giữ thái độ chuyên nghiệp, chỉ gật đầu chào anh rồi ngồi xuống.
Trong suốt buổi họp, cô trình bày ý tưởng một cách tự tin và sắc sảo. Trịnh Hạo chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý. Anh không cắt ngang, cũng không đưa ra bất kỳ bình luận nào ngoài những lời khen đúng lúc.
Khi buổi họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi. Nhưng như thường lệ, anh nán lại. Anh bước đến chỗ cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên nhẫn.
“Linh, em có thể cho anh chút thời gian được không?”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút do dự. “Anh muốn nói gì?”
“Không phải chuyện công việc,” anh nói, khẽ thở ra. “Chỉ là… anh muốn xin lỗi em một lần nữa, không phải vì những gì đã xảy ra trước đây, mà vì tất cả những lần anh đã khiến em cảm thấy cô đơn khi chúng ta còn bên nhau.”
Câu nói của anh khiến cô sững người. Cô không ngờ rằng anh lại nhắc đến cảm giác mà cô đã cố gắng quên đi bấy lâu. Sự cô đơn trong cuộc hôn nhân của họ – điều mà cô chưa từng nói ra, nhưng đã âm thầm chịu đựng.
“Anh nghĩ rằng chỉ cần anh lo lắng cho gia đình, lo cho công ty, là đủ để giữ em ở bên. Nhưng anh sai. Anh không nhận ra rằng, điều em cần là một người đồng hành, chứ không phải một người đứng trên tất cả để bảo vệ em,” anh tiếp tục, giọng nói trầm xuống, ánh mắt đầy sự hối hận.
Cô đứng dậy, cảm thấy lòng mình trĩu nặng hơn bao giờ hết. “Trịnh Hạo, anh nói đúng. Tôi đã từng cảm thấy cô đơn, và chính sự cô đơn đó đã khiến tôi rời đi. Nhưng điều đó không quan trọng nữa. Chúng ta không thể quay lại nơi chúng ta đã bắt đầu.”
“Anh biết,” anh đáp, giọng nhỏ dần. “Nhưng anh không muốn từ bỏ hy vọng rằng, một ngày nào đó, chúng ta có thể bắt đầu lại ở một nơi khác.”
Cô không trả lời, chỉ bước qua anh và rời khỏi phòng họp. Nhưng khi ra đến hành lang, nước mắt cô bất chợt rơi xuống. Cô tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ, rằng mình không thể để những lời nói của anh làm lung lay trái tim mình lần nữa. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần của cô vẫn khao khát tin rằng, anh thật sự đã thay đổi.
Tối hôm đó, khi trở về căn hộ, cô đứng trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao. Cô nhớ lại ánh mắt của anh, những lời anh nói, và cảm giác đau đớn khi cô nhận ra rằng, mình vẫn chưa thực sự buông bỏ.
Cô cầm điện thoại, gõ một dòng tin nhắn: “Anh nói rằng anh không muốn từ bỏ, nhưng tôi không biết liệu chúng ta có còn đủ dũng cảm để bước tiếp hay không.”
Cô nhìn dòng chữ ấy rất lâu, rồi nhấn nút gửi. Và trong màn đêm tĩnh lặng, cô chờ đợi câu trả lời.
Những lời nói của Trịnh Hạo bắt đầu làm lung lay quyết tâm của Khả Linh, nhưng những tổn thương từ quá khứ vẫn là một bức tường lớn mà cả hai phải vượt qua. Sự kiên nhẫn và chân thành của anh liệu có đủ để đưa họ đến một khởi đầu mới, hay mọi thứ sẽ chỉ là những mảnh vỡ không thể hàn gắn?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.