Một buổi chiều đầu tuần, bầu trời đột ngột chuyển xám, những cơn gió lạnh báo hiệu một cơn mưa lớn sắp kéo đến. Khả Linh rời khỏi văn phòng truyền thông, mang theo tập tài liệu cần đọc để chuẩn bị cho cuộc họp vào ngày mai. Dự án với công ty nhà họ Trịnh đã đi vào giai đoạn thực thi, đòi hỏi sự phối hợp chặt chẽ giữa hai bên. Nhưng với cô, đây không chỉ là công việc mà còn là một thử thách đầy cảm xúc.
Cô rảo bước nhanh ra khỏi tòa nhà, nhưng mưa đã bắt đầu rơi. Cơn mưa bất ngờ đổ xuống, từng giọt nặng hạt quất vào vai áo mỏng manh. Cô vội vã tìm nơi trú, nhưng cả đoạn đường dài trước mặt chỉ có những hàng cây trơ trọi. Ngay khi cô đang lúng túng, một chiếc xe màu đen dừng lại bên lề đường. Cửa sổ xe hạ xuống, và khuôn mặt quen thuộc hiện ra.
“Lên xe đi,” Trịnh Hạo nói, giọng không giấu được sự lo lắng. “Mưa lớn thế này, em sẽ bị ướt hết.”
Cô thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn anh đầy lưỡng lự. Nhưng cơn mưa ngày càng nặng hạt, và không còn lựa chọn nào khác, cô bước lên xe. Không khí trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng cần gạt nước nhịp nhàng. Cô ngồi lặng lẽ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh ánh mắt của anh.
“Em đang trên đường về nhà?” anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ khoảng cách.
“Ừ, tôi cần về sớm để chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai,” cô đáp ngắn gọn.
Anh gật đầu, đôi tay siết nhẹ vô lăng. “Anh sẽ đưa em về.”
Cả quãng đường, không ai nói gì thêm. Không gian trong xe như đặc quánh lại bởi những cảm xúc không tên. Anh muốn nói rất nhiều điều, nhưng lại sợ làm cô khó chịu. Cô cũng có vô vàn câu hỏi trong lòng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Khi xe dừng lại trước cửa căn hộ của cô, anh lên tiếng trước khi cô kịp mở cửa. “Linh, anh có thể nói một chút được không?”
Cô khựng lại, nhìn anh. “Chuyện gì?”
Anh cúi đầu, như đang sắp xếp lại suy nghĩ. “Anh biết anh không nên làm phiền em, nhưng anh muốn em hiểu rằng, anh thực sự đang cố gắng. Anh không mong em tha thứ ngay, nhưng anh muốn biết liệu… liệu anh có còn chút hy vọng nào không?”
Cô im lặng, lòng cô rối bời. Cô muốn trả lời rằng mọi thứ đã kết thúc, rằng không còn gì để hy vọng. Nhưng ánh mắt của anh – ánh mắt đầy sự chân thành và hối hận – khiến cô không thể thốt nên lời.
“Trịnh Hạo,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. “Anh nói rằng anh đang cố gắng, nhưng anh có hiểu rằng không phải lúc nào cố gắng cũng được đền đáp không? Tôi không thể đảm bảo điều gì cả.”
Anh gật đầu, nụ cười buồn thoáng qua môi. “Anh hiểu. Nhưng chỉ cần em không từ chối ngay bây giờ, với anh, đó đã là một hy vọng.”
Cô không nói gì thêm, chỉ mở cửa xe và bước xuống. Mưa vẫn chưa tạnh, những giọt nước bắn tung tóe dưới chân cô. Anh nhìn theo bóng dáng cô bước vào tòa nhà, lòng anh trĩu nặng nhưng ánh lên một tia sáng nhỏ bé. Cô không từ chối anh hoàn toàn, và đó là điều duy nhất anh cần để tiếp tục.
Tối hôm đó, khi trở về căn hộ, Khả Linh đứng trước cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài hiên. Ánh sáng lờ mờ từ đèn đường chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ trầm tư. Cô biết rằng, sự kiên trì của Trịnh Hạo đang làm cô dao động. Nhưng cô cũng biết rằng, để thực sự bước tiếp, cả hai cần đối diện với những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Cô lấy điện thoại, mở phần tin nhắn, nhìn vào tên của anh trong danh bạ. Cô không biết mình muốn nói gì, nhưng ngón tay cô lại chạm vào màn hình và bắt đầu gõ: “Anh nghĩ rằng cố gắng sẽ bù đắp được tất cả sao? Đôi khi, một sự cố gắng không thể xóa bỏ những vết thương cũ.”
Cô dừng lại, đọc lại dòng tin nhắn. Sau vài giây đắn đo, cô xóa đi và đặt điện thoại xuống. Cô không muốn gửi nó, vì cô không chắc rằng mình thật sự muốn nhận câu trả lời.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Trịnh, Trịnh Hạo ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt dán vào màn hình máy tính nhưng tâm trí thì ở nơi khác. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Khả Linh ban nãy cứ hiện lên trong đầu anh. Anh biết rằng cô vẫn chưa tha thứ, nhưng cô cũng không từ chối anh hoàn toàn. Đó là điều duy nhất giữ anh tiếp tục hy vọng.
Anh mở một tấm ảnh cũ trong điện thoại – một bức ảnh chụp cả hai khi họ còn là sinh viên. Nụ cười rạng rỡ của cô trong ảnh khiến lòng anh quặn thắt. Anh thầm hứa với bản thân rằng, dù phải mất bao lâu, anh cũng sẽ sửa sai. Không phải chỉ để lấy lại tình yêu của cô, mà còn để xứng đáng với chính bản thân anh.
“Linh, anh sẽ không từ bỏ,” anh thì thầm với chính mình, ánh mắt đầy sự kiên định.
Cuộc trò chuyện giữa Trịnh Hạo và Khả Linh trong cơn mưa không chỉ mang đến những cảm xúc giằng xé mà còn là bước tiến mới trong mối quan hệ đầy phức tạp của họ. Những cố gắng không ngừng của Trịnh Hạo đã bắt đầu làm cô dao động, nhưng liệu điều đó có đủ để vượt qua những tổn thương sâu sắc trong quá khứ?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.