Chương 2

Ánh Sáng Của Yêu Thương

Novel79 23/12/2024 09:09:26

Cơn mưa xối xả như trút hết tất cả sự u ám và nặng nề trong lòng Khả Linh. Từng giọt nước lạnh buốt như những mũi dao đâm vào tâm hồn cô, hòa lẫn với nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt tái nhợt. Chiếc taxi chầm chậm rời khỏi biệt thự, đưa cô rời xa nơi từng là tổ ấm, nơi cô đã đặt tất cả niềm tin và tình yêu. Cô không quay đầu lại, không để mình nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mà cô từng yêu bằng cả trái tim đang đứng đó. Trái tim cô như vỡ vụn, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô yếu đuối thêm nữa.


Chiếc taxi lăn bánh trong im lặng. Bên trong xe, tài xế lén nhìn qua gương chiếu hậu, không khỏi lo lắng trước vẻ mặt hoang mang của cô gái trẻ ngồi ghế sau. “Cô gái, cô ổn chứ?” ông hỏi, giọng nói chứa đựng sự quan tâm chân thành. Nhưng Khả Linh không trả lời. Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt vô định nhìn qua ô cửa kính mờ sương, nơi những ánh đèn đường chập chờn trong màn mưa xám xịt. Cô không thể thốt nên lời, bởi lúc này, mọi thứ trong cô chỉ còn lại sự trống rỗng và nỗi đau.


Tâm trí cô hỗn loạn, như một mớ bòng bong không lối thoát. Từng lời nói cay nghiệt của mẹ chồng, từng ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Hạo như lưỡi dao sắc bén cắt qua lòng cô. “Hạo, tại sao anh không tin em? Tại sao, dù chỉ một lần, anh không đứng về phía em?” Cô tự hỏi nhưng không ai trả lời.


Xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ, nơi Hải Yến, người bạn thân nhất của Khả Linh, đang sống. Cánh cửa bật mở ngay khi Khả Linh vừa bước xuống. Hải Yến lao ra giữa cơn mưa, ôm chặt lấy cô. “Khả Linh! Cậu sao thế này? Cậu đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Hải Yến tràn đầy lo lắng, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng nấc nghẹn ngào. Khả Linh không thể nói gì, chỉ dựa vào bạn mình, nước mắt hòa lẫn với những giọt mưa lạnh giá.


Hải Yến dìu Khả Linh vào nhà, rót cho cô một cốc nước ấm. Trong ánh sáng vàng dịu nhẹ của căn phòng nhỏ, Khả Linh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt mờ mịt như thể mọi sức sống đã rời khỏi cơ thể cô. Sau một hồi im lặng, cô cất giọng, đứt quãng giữa những tiếng nấc: “Mình bị đuổi khỏi nhà... Họ không tin mình... Hạo không tin mình... Họ vu oan cho mình...” Cô nói rồi lại òa khóc, tiếng khóc như trút hết nỗi đau chất chứa trong lòng.


Hải Yến siết lấy bàn tay lạnh ngắt của bạn mình, ánh mắt ánh lên sự phẫn nộ. “Khả Linh, cậu không thể để bọn họ chà đạp cậu mãi thế này được. Cậu phải đứng lên. Cậu phải chứng minh họ đã sai.” Nhưng Khả Linh chỉ lắc đầu, đôi mắt trống rỗng: “Mình không còn gì nữa, Yến à. Mình thật sự không còn gì nữa.”


Trong khi đó, ở biệt thự, Trịnh Hạo đứng lặng bên cửa sổ lớn, nhìn ra màn mưa. Bóng chiếc taxi chở Khả Linh đã khuất dạng từ lâu, nhưng tâm trí anh vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh cô bước đi trong mưa. Lòng anh trống rỗng, nhưng không hiểu sao một cảm giác đau đớn dần xâm chiếm. Những lời cuối cùng của cô cứ vang vọng trong đầu anh: “Anh sẽ sớm nhận ra rằng, thứ anh mất không chỉ là một người vợ, mà là cả một đời bình yên.”


Anh đưa tay xoa trán, cố xua đi những suy nghĩ rối bời. Nhưng trái tim anh không ngừng đau đớn. Anh siết chặt nắm tay, đôi mắt nhìn xa xăm, như cố tìm kiếm một câu trả lời. Mẹ anh bước đến, giọng nói lạnh lùng nhưng chắc nịch: “Con trai, đừng nghĩ ngợi nữa. Cô ta không xứng đáng với tình yêu của con. Đây là điều tốt nhất cho gia đình mình.”


Trịnh Hạo không đáp, chỉ gật đầu. Nhưng trong lòng anh, một phần của trái tim như bị rạn nứt. Anh tự nhủ: “Mình đã làm đúng, phải không? Nhưng tại sao… tại sao mình lại thấy đau thế này?”


Ở một góc khác của biệt thự, Kiều Diệp đứng lặng lẽ, đôi mắt quan sát Trịnh Hạo với vẻ đắc thắng. Cô ta bước đến, nụ cười ngọt ngào trên môi: “Hạo, em xin lỗi vì đã khiến anh đau lòng. Nhưng anh đã đưa ra quyết định đúng đắn. Một người như chị Khả Linh không xứng đáng với anh.” Lời nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như rót vào tai anh một liều thuốc độc. Trịnh Hạo không đáp, ánh mắt vẫn nhìn ra cơn mưa mịt mờ.


Đêm đó, trong căn biệt thự rộng lớn, Trịnh Hạo không thể chợp mắt. Những hình ảnh về Khả Linh cứ hiện lên, từ nụ cười dịu dàng, ánh mắt trong veo, đến những hành động nhỏ nhặt cô từng làm vì anh. Tất cả những gì anh từng phớt lờ giờ đây hiện rõ mồn một trong tâm trí, khiến anh không thể thoát khỏi sự dằn vặt. Anh cầm lấy khung ảnh cưới trên bàn, ngón tay lướt qua gương mặt cô trong ảnh. Một cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng, nhưng anh vẫn cố trấn an mình: “Mình đã làm đúng… phải không?”


Tại căn nhà nhỏ của Hải Yến, Khả Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn đường le lói trong màn đêm. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng trong ánh mắt cô, một tia sáng nhỏ bé bắt đầu le lói. “Họ không tin mình. Họ chà đạp mình. Nhưng mình sẽ không để họ nghĩ rằng họ đã thắng.” Hải Yến bước đến, đặt tay lên vai cô, mỉm cười nhẹ nhàng: “Đúng rồi, Linh. Cậu phải đứng dậy. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật và đòi lại công bằng.”


Khả Linh gật đầu, lần đầu tiên trong ngày đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. Dù biết rằng chặng đường phía trước sẽ rất dài và đầy chông gai, nhưng cô tự nhủ mình phải tiếp tục. Cô không chỉ muốn sống vì bản thân, mà còn để chứng minh rằng, những gì cô từng chịu đựng đều đáng giá.

Novel79, 23/12/2024 09:09:26

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện