Chương 18: Trái Tim Dần Tan Băng

Ánh Sáng Của Yêu Thương

Novel79 23/12/2024 09:43:39

Tối hôm đó, Khả Linh trở về căn hộ của mình, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Ánh mắt của Trịnh Hạo tại buổi họp không ngừng hiện lên trong tâm trí cô, cùng với giọng nói trầm ấm, đầy sự kiên nhẫn mà trước đây anh chưa từng thể hiện. Cô tự hỏi, liệu anh đã thực sự thay đổi, hay tất cả chỉ là một vỏ bọc để đạt được điều gì đó?


Cô ngồi bên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới cũ đặt trên bàn. Mỗi lần nhìn thấy nó, cô lại nhớ đến ngày mình rời khỏi biệt thự nhà họ Trịnh trong nước mắt, mang theo một trái tim tan nát. Cô đã tự nhủ sẽ không bao giờ quay lại, không bao giờ tha thứ. Nhưng giờ đây, mọi thứ lại trở nên mơ hồ.




Tại biệt thự nhà họ Trịnh, Trịnh Hạo ngồi một mình trong phòng làm việc. Đèn trong phòng sáng mờ, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên gương mặt anh, làm lộ rõ vẻ mệt mỏi và suy tư. Cuộc gặp gỡ với Khả Linh hôm nay khiến anh cảm thấy vừa hy vọng, vừa đau lòng.


“Cô ấy vẫn lạnh lùng với mình, nhưng ít nhất cô ấy đã đồng ý đến,” anh tự nhủ. “Mình sẽ không bỏ cuộc.”


Anh mở chiếc ngăn kéo nhỏ bên bàn làm việc, lấy ra một tấm ảnh cũ. Trong ảnh là anh và Khả Linh, cùng nhau cười rạng rỡ dưới ánh nắng của một ngày xuân. Đây là bức ảnh được chụp trong chuyến du lịch đầu tiên của họ khi còn là sinh viên. Cô mặc chiếc váy trắng giản dị, mái tóc buộc cao để lộ gương mặt tươi tắn. Ánh mắt anh dừng lại ở nụ cười của cô, lòng anh đau thắt.


“Linh, anh biết anh đã làm tổn thương em. Nhưng anh sẽ không để mọi thứ kết thúc như thế này,” anh thì thầm, giọng nói chất chứa sự quyết tâm.




Vài ngày sau, tại công ty truyền thông, anh Thành thông báo rằng nhóm của họ sẽ tiếp tục làm việc với công ty nhà họ Trịnh để triển khai dự án. Điều này đồng nghĩa với việc Khả Linh sẽ phải thường xuyên đối mặt với Trịnh Hạo.


Buổi sáng hôm đó, cô bước vào phòng họp với tâm thế sẵn sàng. Nhưng khi nhìn thấy anh, lòng cô lại không khỏi chao đảo. Anh mỉm cười nhẹ khi thấy cô, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu chào. Dáng vẻ điềm tĩnh của anh khiến cô bất ngờ, khác xa với sự nóng nảy mà cô từng biết.


Trong suốt buổi họp, anh lắng nghe kỹ lưỡng từng ý kiến, thỉnh thoảng lại đưa ra những nhận xét sắc bén nhưng không kém phần lịch sự. Khi cô trình bày phần của mình, anh chăm chú lắng nghe, đôi mắt anh ánh lên vẻ tôn trọng.


“Cô Khả Linh, ý tưởng của cô rất thú vị,” anh nói sau khi cô kết thúc. “Tôi nghĩ rằng nếu phát triển thêm phần này, chúng ta có thể thu hút nhiều đối tượng khách hàng hơn.”


Cô khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng, cô không thể phủ nhận rằng, anh đã thay đổi.




Buổi chiều, sau khi buổi họp kết thúc, Trịnh Hạo tình cờ gặp cô tại hành lang. Anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô với vẻ do dự.


“Linh, anh có thể nói chuyện với em một chút được không?” anh hỏi, giọng trầm thấp.


Cô khựng lại, nhưng rồi khẽ gật đầu. “Được, nhưng chỉ vài phút thôi.”


Họ bước ra khu vực ban công yên tĩnh, nơi ánh nắng chiều chiếu lên những tán cây xanh mướt. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương thoang thoảng của cỏ cây. Trịnh Hạo quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy sự chân thành.


“Linh, anh biết rằng mình không có tư cách để yêu cầu em tha thứ. Nhưng anh muốn em biết rằng, mỗi ngày trôi qua, anh đều hối hận vì những gì đã làm,” anh nói, giọng nói của anh khẽ run. “Anh không mong em quên đi mọi thứ, chỉ mong em cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.”


Cô im lặng, nhìn ra xa. Lời nói của anh như từng nhát dao chạm vào lòng cô. Cô biết anh thật sự hối hận, nhưng những vết thương mà anh và gia đình anh gây ra không dễ dàng phai nhòa.


“Trịnh Hạo, anh có biết điều gì khiến tôi đau lòng nhất không?” cô hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng ánh mắt đượm buồn. “Không phải những lời nói của mẹ anh, không phải những thủ đoạn của Kiều Diệp, mà chính là sự im lặng của anh. Anh đã không đứng về phía tôi, không tin tưởng tôi, và điều đó khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé.”


Anh cúi đầu, bàn tay siết chặt lan can. “Anh biết. Anh đã sai. Và anh sẵn sàng làm mọi thứ để sửa chữa. Dù em không quay lại, anh vẫn muốn bảo vệ em, muốn em có được hạnh phúc.”


Cô nhìn anh một lúc, lòng đầy mâu thuẫn. Nhưng rồi cô nói, giọng nhẹ nhàng: “Nếu anh thật sự muốn chuộc lỗi, hãy bắt đầu bằng việc không làm phiền tôi nữa.”


Nói xong, cô bước đi, để lại anh đứng lặng lẽ trên ban công. Nhưng lần này, trái tim cô không còn lạnh lùng như trước. Một góc nhỏ trong lòng cô bắt đầu dao động, dù cô không muốn thừa nhận.




Cuộc trò chuyện giữa Khả Linh và Trịnh Hạo mang đến một bước tiến nhỏ trong mối quan hệ đầy giằng xé của họ. Những nỗ lực không ngừng của anh bắt đầu để lại dấu ấn trong lòng cô, nhưng liệu điều đó có đủ để phá vỡ bức tường mà cô đã dựng lên?

Novel79, 23/12/2024 09:43:39

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện