Chương 12: Những Bức Tường Lạnh Lẽo

Ánh Sáng Của Yêu Thương

Novel79 23/12/2024 09:33:12

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt tái nhợt của Trịnh Hạo. Cả đêm anh không ngủ, cứ trằn trọc mãi với những lời nói lạnh lùng của Khả Linh tại quán cà phê. Anh đã nghĩ rằng, chỉ cần chân thành xin lỗi, cô sẽ phần nào mở lòng, nhưng anh đã nhầm. Bức tường cô dựng lên quá cao, quá lạnh, như muốn chôn vùi tất cả những ký ức tốt đẹp giữa họ.


Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm. Anh không thể dừng lại ở đây. Nếu cô nghĩ anh không xứng đáng, thì anh sẽ chứng minh rằng mình có thể làm được. Dù phải đi bao xa, anh cũng sẽ tìm cách bù đắp những sai lầm đã qua.




Tại công ty truyền thông, Khả Linh đắm mình vào công việc để quên đi cuộc gặp gỡ hôm qua. Nhưng dù cô có cố gắng thế nào, những hình ảnh của Trịnh Hạo, ánh mắt khẩn thiết của anh, vẫn cứ hiện lên trong đầu. Cô không thể phủ nhận rằng, phần sâu thẳm nhất trong trái tim, cô vẫn mong muốn nghe những lời giải thích ấy. Nhưng lòng tự trọng, nỗi đau quá lớn đã không cho phép cô dễ dàng tha thứ.


Hải Yến bước vào phòng, đặt một cốc cà phê lên bàn. “Cậu ổn chứ? Từ sáng đến giờ, cậu như người mất hồn vậy.”


Khả Linh khẽ lắc đầu, mỉm cười nhạt. “Mình ổn. Chỉ là đang suy nghĩ về dự án thôi.”


Hải Yến kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt không giấu được vẻ nghiêm túc. “Linh, cậu không cần phải giả vờ trước mặt mình. Là chuyện hôm qua đúng không? Cậu gặp Trịnh Hạo rồi?”


Khả Linh im lặng, ánh mắt cụp xuống. Một lúc sau, cô thở dài. “Đúng, mình gặp anh ta. Anh ta muốn xin lỗi, muốn bù đắp. Nhưng Yến à, những tổn thương mà mình đã chịu, làm sao có thể xóa bỏ chỉ bằng một lời xin lỗi?”


Hải Yến gật đầu, ánh mắt đầy cảm thông. “Mình hiểu. Nhưng Linh, cậu cũng không thể mãi sống trong quá khứ. Tha thứ không có nghĩa là chấp nhận lại, mà là để bản thân cậu được nhẹ nhõm hơn.”


Khả Linh cắn môi, không đáp. Cô biết bạn mình nói đúng, nhưng làm được điều đó không hề dễ dàng.




Trong khi đó, tại biệt thự nhà họ Trịnh, bà Tú Anh ngồi lặng lẽ trong phòng khách, nhìn ra khu vườn rộng lớn phía trước. Từ sau khi sự thật về Kiều Diệp được phơi bày, bà đã thay đổi rất nhiều. Bà nhận ra rằng, những định kiến của mình không chỉ làm tổn thương người khác, mà còn khiến gia đình bà rạn nứt.


Người hầu bước vào, cúi đầu thông báo: “Thưa bà, cậu Trịnh Hạo vừa rời khỏi nhà. Cậu ấy nói sẽ không về ăn tối.”


Bà Tú Anh khẽ gật đầu, không nói gì. Nhưng trong lòng bà không khỏi lo lắng. Bà biết con trai mình đang cố gắng sửa chữa sai lầm, nhưng liệu điều đó có đủ không?




Buổi chiều, Trịnh Hạo đến một quán cà phê nhỏ, nơi anh từng cùng Khả Linh trải qua những ngày hạnh phúc thời sinh viên. Anh chọn một bàn trong góc, gọi một tách cà phê đen, rồi ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ký ức ùa về như cơn sóng mạnh mẽ, cuốn trôi anh trở lại những ngày tháng tươi đẹp.


Anh nhớ lần đầu tiên cô nói yêu anh, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy chân thành. Nhớ ánh mắt lấp lánh của cô khi họ cùng nhau vẽ ra những kế hoạch cho tương lai. Nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là quá khứ. Và anh biết, để lấy lại được lòng tin của cô, anh phải làm nhiều hơn thế.


Khi anh đang mải mê trong suy nghĩ, điện thoại anh rung lên. Là thư ký của anh gọi. “Thưa cậu Trịnh, tôi vừa nhận được thông tin từ một đối tác cũ của công ty. Họ nói rằng có liên quan đến khoản tiền bị thất thoát trước đây. Cậu có muốn gặp họ không?”


Trịnh Hạo ngồi thẳng dậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. “Sắp xếp cuộc hẹn ngay. Tôi sẽ đến gặp họ.”




Ở một góc khác của thành phố, Khả Linh đang chuẩn bị rời khỏi công ty thì điện thoại cô reo lên. Số lạ. Cô hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng nhấc máy.


“Khả Linh, là tôi… bà Trịnh Tú Anh.”


Giọng nói ấy khiến cô sững người. Cô không nghĩ rằng mẹ chồng cũ lại gọi cho mình. Sau vài giây im lặng, cô mới cất giọng, lạnh nhạt: “Bà gọi tôi có chuyện gì?”


“Tôi muốn gặp em. Có rất nhiều điều tôi cần nói. Xin em, chỉ một lần thôi.” Giọng bà Tú Anh không còn vẻ cao ngạo như trước, mà đầy sự chân thành.


Khả Linh hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. “Được, tôi sẽ gặp bà. Nhưng đây là lần cuối cùng.”




Buổi tối, tại một quán trà yên tĩnh, Khả Linh và bà Tú Anh ngồi đối diện nhau. Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt của cả hai, làm nổi bật vẻ căng thẳng trong không khí.


“Khả Linh, tôi biết tôi không có tư cách để xin lỗi em. Nhưng tôi vẫn muốn nói rằng, tôi thực sự hối hận vì những gì đã làm với em,” bà Tú Anh nói, giọng bà khẽ run.


Khả Linh nhìn bà, ánh mắt cô không giấu được sự đau đớn. “Bà nghĩ rằng lời xin lỗi có thể thay đổi được gì sao? Những gì tôi đã trải qua, những tổn thương mà bà và gia đình đã gây ra, làm sao có thể xóa bỏ chỉ bằng một lời nói?”


“Tôi biết,” bà Tú Anh đáp, ánh mắt buồn bã. “Tôi không mong em tha thứ. Tôi chỉ mong em biết rằng, tôi thực sự đã sai. Và tôi mong rằng, em sẽ không để những tổn thương đó ngăn cản em tìm kiếm hạnh phúc.”


Lời nói của bà khiến Khả Linh khựng lại. Cô không biết phải trả lời thế nào. Một phần trong cô muốn phản bác, muốn nói rằng không gì có thể thay đổi được quá khứ. Nhưng một phần khác lại cảm thấy sự chân thành trong lời nói của bà.

Novel79, 23/12/2024 09:33:12

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện