Chương 1: Bão tố trong biệt thự
Bầu trời xám xịt báo hiệu một cơn mưa lớn đang kéo đến, nhưng bên trong căn biệt thự xa hoa của gia đình Trịnh Hạo, cơn bão lớn nhất lại đang nổ ra giữa những con người. Tiếng la hét, âm thanh đồ vật rơi vỡ vang vọng khắp phòng khách khiến những người hầu phải cúi đầu, nín thở.
Mẹ chồng của Khả Linh – bà Trịnh Tú Anh – đứng giữa căn phòng rộng lớn, ánh mắt bà rực lên lửa giận, gương mặt vốn sắc sảo giờ đây đầy vẻ tức tối. Bà nhìn thẳng vào cô con dâu nhỏ nhắn đang đứng co ro ở góc phòng, giọng nói the thé của bà như xé toang không gian tĩnh lặng:
“Cô còn dám đứng đó à? Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, cái loại xuất thân thấp hèn như cô không bao giờ xứng đáng bước chân vào cái nhà này!”
Khả Linh cúi đầu, bàn tay siết chặt đến mức run rẩy, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Giọng cô nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu:
“Mẹ, con thật sự không làm những việc mà mẹ nói. Xin mẹ hãy cho con cơ hội giải thích…”
Nhưng bà Tú Anh không để cô nói hết câu. Bà chỉ tay thẳng vào mặt cô, gằn giọng:
“Cơ hội? Cô còn muốn cơ hội gì nữa? Chẳng phải cô đã lợi dụng lòng tin của Hạo để gửi tiền về cho gia đình cô sao? Đây, cái này là cái gì!”
Một tờ hóa đơn được ném xuống trước mặt Khả Linh. Đó là một tờ giấy chuyển khoản, có ghi rõ số tiền lớn được gửi vào một tài khoản. Dù cô biết tờ giấy này là giả, nhưng không cách nào cô có thể chứng minh điều đó ngay lập tức. Cô ngẩng lên, ánh mắt trong veo, nhìn thẳng vào mẹ chồng:
“Mẹ, con không làm. Xin mẹ hãy tin con…”
“Tin cô? Đừng giả vờ ngây thơ nữa! Cô nghĩ tôi mù sao? Cô đã phá hủy danh dự gia đình này từ ngày cô bước chân vào nhà chúng tôi!”
Giữa không khí ngột ngạt, tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên trên nền đá hoa cương. Kiều Diệp, nữ phụ, xuất hiện trong một chiếc váy dạ tiệc tinh tế, vẻ mặt đầy giả tạo. Cô ta bước đến, tỏ ra như mình vô tình có mặt, nhưng lời nói thì như dao đâm thẳng vào lòng Khả Linh:
“Dì Tú Anh, dì bình tĩnh lại đi. Con nghĩ có lẽ chị Khả Linh không cố ý đâu…”
Câu nói ngọt ngào ấy chẳng những không giúp xoa dịu tình hình mà còn làm bùng lên cơn giận của bà Tú Anh.
“Cô còn bênh cô ta à? Loại người như cô ta đáng bị đuổi ra khỏi nhà này từ lâu!”
Kiều Diệp tiếp tục đóng vai người tốt, nhưng ánh mắt khẽ liếc về phía Khả Linh, đầy sự khinh miệt. Cô ta cầm tờ hóa đơn trên tay, giọng đầy vẻ tiếc nuối:
“Chị Khả Linh, em thật sự không muốn tin điều này, nhưng tờ giấy này quá rõ ràng. Chị có lẽ nên thành thật…”
Khi mọi chuyện đang đến cao trào, cánh cửa lớn bật mở, và Trịnh Hạo – chồng của Khả Linh – bước vào. Anh vẫn trong bộ vest đen, ánh mắt lạnh lùng quét qua căn phòng trước khi dừng lại ở vợ mình. Trịnh Hạo khẽ nhíu mày, nhìn mẹ mình:
“Mẹ, lại chuyện gì nữa đây?”
Bà Tú Anh nhanh chóng quay sang con trai, giọng đầy căm phẫn:
“Con đến vừa lúc lắm! Cái cô vợ trời đánh của con đã lừa tiền gia đình để gửi về cho nhà cô ta. Đây là bằng chứng! Con xem đi!”
Trịnh Hạo liếc nhìn tờ giấy nhưng không chạm vào. Anh bước đến bên Khả Linh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy ý tứ bảo vệ:
“Khả Linh không phải người như vậy. Mẹ, con mong mẹ đừng vội kết tội khi chưa có bằng chứng rõ ràng.”
Lời nói của anh khiến Khả Linh khẽ thở phào, nhưng cô biết đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
Kiều Diệp nhận ra thời cơ, bước đến gần Trịnh Hạo, giọng nói đầy vẻ yếu đuối nhưng từng lời như dao nhọn đâm vào lòng Khả Linh:
“Hạo, anh đừng trách dì. Tất cả chỉ vì dì lo lắng cho gia đình thôi. Nhưng... thật sự, em đã thấy chị Khả Linh gặp một người đàn ông lạ ở ngân hàng ngày hôm đó.”
Lời nói của Kiều Diệp khiến không khí trong phòng như đóng băng. Trịnh Hạo nhíu mày, quay sang nhìn Khả Linh, ánh mắt trở nên sắc lạnh:
“Người đàn ông đó là ai?”
Khả Linh mở to mắt, kinh ngạc trước sự ngờ vực trong ánh mắt của chồng mình. Cô lập tức giải thích, giọng run rẩy:
“Hạo, không phải như anh nghĩ. Người đàn ông đó chỉ là... chỉ là một khách hàng cũ của em. Anh ấy nhờ em hướng dẫn vài việc tại ngân hàng.”
“Khách hàng cũ?” – Trịnh Hạo nhắc lại, giọng anh càng lạnh lẽo. “Lý do gì để một khách hàng cũ gặp riêng em ở ngân hàng? Và trùng hợp đến mức liên quan đến số tiền lớn như vậy?”
Mẹ chồng đứng bên, gằn giọng đầy mỉa mai:
“Cô ta còn dám nói dối! Tôi đã bảo rồi, loại xuất thân thấp kém như cô ta chỉ biết lợi dụng người khác.”
Kiều Diệp, như thể không thể im lặng thêm, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Em không muốn nói ra điều này, nhưng... em đã thấy hai người họ nói chuyện khá thân thiết. Thậm chí anh ta còn đưa thứ gì đó cho chị ấy.”
Câu nói của Kiều Diệp khiến Trịnh Hạo quay phắt lại. Anh bước đến gần Khả Linh, đôi mắt rực lên sự giận dữ:
“Có chuyện này thật sao, Khả Linh? Người đàn ông đó đã đưa gì cho em?”
Khả Linh lắc đầu, nước mắt lăn dài trên gương mặt tái nhợt:
“Hạo, đó là hiểu lầm! Anh ta chỉ đưa một tài liệu... không liên quan đến số tiền này!”
Nhưng trước khi cô kịp nói thêm, Kiều Diệp rút từ túi xách ra một chiếc phong bì, giơ lên trước mặt mọi người:
“Nếu không liên quan, thì đây là gì?” – Giọng cô ta run run như thể vừa khám phá ra một sự thật chấn động.
Cô ta mở phong bì, để lộ những tờ giấy – bản sao kê ngân hàng với những con số khớp hoàn toàn với số tiền trong hóa đơn giả. Mẹ chồng hét lên, chỉ thẳng vào mặt Khả Linh:
“Còn chối được nữa không? Chứng cứ rõ ràng thế này mà cô còn định tiếp tục lừa cả nhà chúng tôi sao?”
Trịnh Hạo cầm lấy xấp giấy, mắt anh dán chặt vào những con số. Bàn tay anh siết chặt đến mức run rẩy. Anh quay sang Khả Linh, giọng đầy cay đắng:
“Nếu em không có gì để giấu, thì tại sao những con số này lại trùng khớp? Tại sao lại xuất hiện đúng thời điểm đó?”
“Em không biết! Em thật sự không biết tại sao những thứ này lại có ở đây!” – Khả Linh hoảng loạn, nước mắt rơi lã chã.
Kiều Diệp tiếp tục đóng vai người hòa giải nhưng lại nhấn mạnh thêm vào tình huống:
“Chị Khả Linh, nếu chị thật sự không làm gì sai, vậy chị nên giải thích rõ ràng. Nhưng... nếu mọi chuyện đã đến nước này, có lẽ chị nên rút lui thì hơn. Gia đình này không đáng phải chịu tổn thương thêm nữa.”
Trịnh Hạo lặng người. Trong đầu anh là một mớ hỗn độn – hình ảnh của Khả Linh trước đây, nụ cười dịu dàng và sự tận tâm của cô, đối lập với những bằng chứng rõ ràng trước mặt. Lý trí bảo anh nên tin vào những gì anh thấy, nhưng trái tim anh lại đau đớn khi nghĩ rằng người con gái anh yêu thương nhất lại phản bội anh.
Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. Dù tình yêu vẫn còn, nhưng sự tức giận và áp lực từ mẹ khiến anh đưa ra quyết định cuối cùng:
“Khả Linh, tôi không thể tiếp tục tin em nữa. Nếu em không thể chứng minh sự trong sạch của mình, thì đừng trách tôi.”
Mẹ chồng cười lạnh, tiếp lời:
“Cô ta có thể chứng minh gì? Loại người như cô ta chỉ giỏi giả vờ tội nghiệp thôi!”
Không còn gì để giải thích, Khả Linh lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Trước khi bước ra khỏi căn biệt thự – nơi từng là giấc mơ của cô, cô nhìn Trịnh Hạo lần cuối, giọng nói khẽ run nhưng đầy nhấn mạnh:
“Hạo, anh sẽ sớm nhận ra rằng, thứ anh mất không chỉ là một người vợ, mà là cả một đời bình yên.”
Cánh cửa đóng lại, tiếng mưa bên ngoài như hòa vào cảm giác trống rỗng trong lòng Trịnh Hạo. Anh đứng bất động, bàn tay vẫn còn siết chặt xấp giấy. Trong lòng anh, một góc nhỏ khẽ run rẩy – phải chăng anh đã sai? Nhưng lý trí anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.
Mẹ anh bước đến, đặt tay lên vai anh:
“Con trai, con đã làm đúng. Đừng để loại người như cô ta làm hỏng cuộc đời con.”
Trịnh Hạo gật đầu, nhưng trong lòng anh, nỗi đau mơ hồ đã bắt đầu nhen nhóm, dù anh không nhận ra.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.