Chương 7: Khoảng Cách Và Hiểu Lầm
“Trong tình yêu, một khi khoảng cách xuất hiện, nó không chỉ là khoảng cách về không gian mà còn là khoảng cách giữa những trái tim.”
Sự Xa Cách
Sau ngày hôm đó, không khí giữa Trần Tố Uyên và Lục Thiên Phong trở nên lạnh lẽo đến khó chịu. Cô tránh gặp anh bất cứ khi nào có thể, luôn tìm cách giữ khoảng cách trong công việc. Còn Thiên Phong, dù muốn tìm cô để nói rõ mọi chuyện nhưng lòng tự tôn của anh lại khiến bản thân lặng im.
Gia Huy sau cuộc đối đầu hôm đó càng thể hiện sự quan tâm rõ rệt dành cho Tố Uyên. Anh luôn xuất hiện bên cô mỗi khi cô cần, như một bóng cây dịu mát che chở cho cô khỏi những xô bồ của cuộc sống.
- “Uyên, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Tớ lúc nào cũng ở đây, nếu mệt mỏi thì hãy dựa vào tớ.” – Gia Huy khẽ nói khi cả hai ngồi trong quán cà phê quen thuộc.
Tố Uyên mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm.
- “Cảm ơn cậu, Gia Huy. Nhưng tớ muốn tự mình đối mặt với mọi chuyện.”
Cô biết Gia Huy luôn yêu thương và bảo vệ mình, nhưng trái tim cô lại không thể dễ dàng đón nhận tình cảm đó. Hình bóng của một người khác, dù cô có muốn phủ nhận thế nào, cũng đã len lỏi vào sâu trong lòng cô.
Thiên Phong Trong Sự Im Lặng
Lục Thiên Phong ngồi một mình trong phòng làm việc rộng lớn. Bên ngoài, thành phố vẫn nhộn nhịp và sáng đèn, nhưng trong lòng anh lại là một khoảng tối không lối thoát.
Những lời nói của Tố Uyên ngày hôm đó vẫn vang vọng trong đầu anh:
- “Anh muốn tôi ở đây để trả thù sao?”
Anh không thể quên ánh mắt đầy tổn thương của cô, cũng không thể quên sự lạnh nhạt mà cô dành cho mình từ sau hôm ấy.
“Cô ấy đã ghét mình rồi sao?” – Anh tự hỏi.
Thiên Phong nhìn xuống bản tài liệu trên bàn, trong đó có một tập hồ sơ liên quan đến cha của Tố Uyên. Anh đã điều tra mọi thứ từ lâu nhưng không hề tiết lộ cho cô, bởi anh sợ cô sẽ rời xa mình khi biết sự thật.
Trong lòng Thiên Phong lúc này, tình yêu và sự áy náy đang giằng xé. Anh không thể ngăn bản thân mình quan tâm đến cô, nhưng cũng không thể quên quá khứ đầy tổn thương đó.
Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
Một ngày nọ, khi Tố Uyên vừa tan làm và bước ra khỏi tòa nhà Lục Thị, cô thấy Gia Huy đang đứng đợi mình trước cổng. Anh mỉm cười, vẫy tay chào cô.
- “Đi ăn tối cùng tớ nhé? Hôm nay tớ muốn cậu vui vẻ một chút.”
Tố Uyên định từ chối, nhưng nhìn vào ánh mắt chân thành của Gia Huy, cô lại gật đầu.
Khi cả hai vừa bước lên xe, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt họ. Cửa xe mở ra, và Lục Thiên Phong bước xuống.
Anh đứng đó, đôi mắt sắc lạnh nhìn Gia Huy và Tố Uyên. Không khí xung quanh như đóng băng trong khoảnh khắc ấy.
“Cô đi đâu?” – Giọng anh trầm thấp nhưng đầy uy quyền.
“Tôi… đi ăn tối với bạn.” – Tố Uyên lúng túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
“Bạn?” – Thiên Phong nhếch môi cười nhạt, ánh mắt chuyển sang Gia Huy. – “Đặng Tổng, hình như anh đang quá rảnh rỗi thì phải.”
Gia Huy không tỏ ra nao núng, anh nắm tay Tố Uyên và nhìn thẳng vào Thiên Phong:
- “Cô ấy là bạn tôi, tôi có quyền chăm sóc cho cô ấy. Anh mới là người nên suy nghĩ lại xem mình có xứng đáng để đứng bên cạnh cô ấy không.”
Lời nói của Gia Huy như một nhát dao đâm vào lòng Thiên Phong. Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt tối lại.
“Đó là chuyện của tôi và cô ấy. Anh không có quyền can thiệp.”
“Nếu anh không biết trân trọng cô ấy, tôi sẽ là người bảo vệ cô ấy.” – Gia Huy đáp lại, giọng nói đầy quyết đoán.
Tố Uyên đứng giữa hai người, trái tim cô như bị Ϧóþ nghẹt. Cô giật tay khỏi Gia Huy, giọng nói run rẩy:
- “Đủ rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa. Tôi không phải là một món đồ để các anh tranh giành.”
Cô quay lưng bỏ đi, để lại hai người đàn ông đứng đó, mỗi người đều mang một nỗi lòng riêng.
Cảm Xúc Vỡ Òa
Tối hôm đó, Tố Uyên ngồi một mình trong phòng, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ: tình cảm của Gia Huy, sự chiếm hữu của Thiên Phong, và bí mật quá khứ đã đẩy cô vào vòng xoáy không thể thoát ra.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên. Tố Uyên mở cửa và bất ngờ khi thấy Lục Thiên Phong đứng đó. Anh trông có vẻ mệt mỏi, đôi mắt đầy những cảm xúc phức tạp.
- “Anh… sao anh lại ở đây?”
Không nói một lời, Thiên Phong bước vào, đóng cửa lại. Anh nhìn cô, giọng nói trầm khàn:
- “Tại sao em lại tránh tôi?”
Tố Uyên nhìn anh, nước mắt bất giác rơi xuống:
- “Anh muốn tôi phải làm sao đây? Biết sự thật đó rồi, tôi còn có thể đối diện với anh như trước được sao?”
Thiên Phong tiến lại gần cô, ôm chặt lấy cô vào lòng.
- “Đừng rời xa tôi… Tố Uyên. Tôi không muốn mất em.”
Tiếng nói của anh như vỡ vụn, mang theo nỗi đau mà anh chưa từng bộc lộ. Cái ôm của anh siết chặt như muốn giữ cô lại mãi mãi.
Tố Uyên bật khóc trong vòng tay anh. Giữa vòng xoáy của hiểu lầm và tổn thương, họ đều nhận ra một điều: trái tim họ đã thực sự rung động vì nhau.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.