Chương 5: Sóng Gió Ập Đến
“Khi yêu thương vừa chớm nở, sóng gió lại kéo đến như thử thách sự kiên cường của trái tim.”
Cơn Sóng Đầu Tiên
Một tuần sau buổi tỏ tình của Gia Huy và lời nói đầy chiếm hữu của Lục Thiên Phong, mọi thứ dường như tạm lắng xuống. Tuy nhiên, trong lòng Trần Tố Uyên lại ngổn ngang suy nghĩ. Gia Huy vẫn giữ thái độ như thường ngày, không ép buộc cô phải đáp lại tình cảm. Còn Lục Thiên Phong vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh dành cho cô lại có chút khác biệt – một sự chiếm hữu âm thầm mà Tố Uyên không dám đối diện.
Buổi sáng hôm ấy, Tố Uyên đang loay hoay sắp xếp tài liệu trên bàn làm việc thì trưởng phòng vội vàng bước đến.
- “Trợ lý Trần, cô mang bản báo cáo này đến văn phòng Tổng giám đốc ngay.”
Cô nhận lấy tài liệu, bước nhanh về phía phòng Thiên Phong. Đẩy nhẹ cửa, cô thấy anh đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt dõi về phía xa. Ánh nắng chiếu xuyên qua ô kính lớn khiến bóng dáng anh trông vừa cô độc, vừa xa vời.
- “Tổng giám đốc, đây là tài liệu anh cần.”
Thiên Phong quay lại, ánh mắt anh dừng lại trên người cô trong vài giây rồi cất giọng:
Tố Uyên gật đầu, đặt tài liệu xuống bàn rồi định rời đi. Nhưng giọng nói của Thiên Phong lại vang lên, khiến bước chân cô khựng lại.
“Cuối tuần này, theo tôi đi công tác.”
“Công tác ạ?” – Cô quay lại, vẻ ngạc nhiên.
“Đúng. Thư ký chính của tôi có việc bận, còn cô là trợ lý. Làm tốt công việc của mình đi.”
Cô không thể từ chối, chỉ biết gật đầu. Tâm trạng lúc này của cô chẳng khác nào một tảng đá vừa đè nặng trong lòng. Đi công tác cùng anh… liệu có phải lại mở ra những tình huống khó xử?
Bóng Ma Quá Khứ
Cuối tuần, chuyến công tác của Thiên Phong và Tố Uyên diễn ra ở một khu resort cao cấp nằm ven biển. Đây là buổi gặp mặt các đối tác quan trọng của tập đoàn.
Tố Uyên không quen với không khí hào nhoáng này, nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành tốt công việc. Trong khi đó, Thiên Phong vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, phong thái đĩnh đạc khiến tất cả mọi người đều phải nể phục.
Buổi tối hôm đó, bữa tiệc giao lưu diễn ra ngoài trời dưới ánh đèn lung linh. Tố Uyên đứng ở một góc, quan sát mọi thứ. Bỗng, một giọng nói đầy vẻ mỉa mai vang lên phía sau cô.
- “Cô là người được Tổng giám đốc Lục mang theo sao? Nhìn chẳng có gì đặc biệt cả.”
Quay lại, Tố Uyên đối diện với Lâm Khả Hân, một tiểu thư nhà giàu nổi tiếng và là đối tác của tập đoàn Lục Thị. Khả Hân bước đến gần cô, ánh mắt đầy khinh thường.
- “Cô nghĩ bản thân mình là ai? Một cô trợ lý nhỏ nhoi cũng dám đứng gần anh Phong sao?”
Tố Uyên siết chặt tay, cảm thấy tim mình nhói lên. Trước khi cô kịp phản bác, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau:
- “Lâm Khả Hân, cô nên biết giới hạn của mình.”
Lục Thiên Phong bước đến, ánh mắt anh lạnh lẽo như băng. Khả Hân sững người, môi mấp máy:
Câu nói của Thiên Phong như một đòn giáng mạnh khiến Khả Hân tái mặt. Cô ta hậm hực bỏ đi, để lại Tố Uyên vẫn còn sững sờ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Tổng giám đốc, anh không cần phải nói vậy…”
“Cô không cần bận tâm. Tôi chỉ nói điều tôi muốn nói.” – Thiên Phong lạnh nhạt đáp, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại đầy ý tứ.
Hiểu Lầm Chồng Chất
Sau buổi tiệc, Tố Uyên cảm thấy bầu không khí giữa cô và Thiên Phong ngày càng trở nên khó xử. Trong lòng cô, một cảm giác lạ lùng đang dần lớn lên, nhưng cô không dám thừa nhận đó là gì.
Tối hôm đó, khi Tố Uyên đang ở trong phòng, một cuộc điện thoại bất ngờ từ Gia Huy gọi đến.
“Uyên, cậu đang ở đâu vậy? Có phải đi công tác cùng Lục Thiên Phong không?” – Giọng Gia Huy đầy lo lắng.
“Ừ, tớ đang làm việc thôi. Không có gì đâu.”
“Uyên, tớ không yên tâm khi cậu ở bên anh ta. Cậu có biết anh ta là người như thế nào không? Tớ không muốn cậu bị tổn thương.”
Tố Uyên khẽ thở dài. Cô biết Gia Huy lo lắng cho mình, nhưng bản thân cô lúc này cũng chưa thể hiểu rõ về con người Lục Thiên Phong.
Bất ngờ, cửa phòng mở ra. Thiên Phong đứng đó, ánh mắt tối lại khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Gia Huy qua điện thoại.
- “Kết thúc cuộc gọi đi.” – Giọng anh trầm thấp nhưng đầy uy quyền.
Tố Uyên giật mình cúp máy, ánh mắt cô nhìn anh đầy bối rối:
Ánh mắt anh nhìn cô có chút ghen tuông và tức giận. Tố Uyên hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh:
“Tôi và Gia Huy chỉ là bạn.”
“Bạn ư?” – Thiên Phong nhếch môi cười nhạt. – “Cô nói vậy, nhưng tôi không tin.”
Nói xong, anh quay người rời đi, để lại Tố Uyên trong căn phòng trống vắng với trái tim rối bời.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.