Chương 2: Trái Tim Băng Giá
“Mọi thứ trên đời đều có thể thay đổi, nhưng một trái tim băng giá liệu có thể tan chảy trước một con người bé nhỏ?”
Tin Vui Không Ngờ
Hai ngày sau buổi phỏng vấn, Trần Tố Uyên nhận được cuộc gọi từ tập đoàn Lục Thị. Khi đầu dây bên kia thông báo cô đã trúng tuyển, Tố Uyên đứng ngẩn ra một lúc vì quá bất ngờ.
“Chúc mừng cô, bắt đầu từ ngày mai, cô hãy đến văn phòng tầng 25 để nhận công việc.”
Cúp máy, Tố Uyên không thể giấu nổi nụ cười trên môi. Đây là lần đầu tiên sau bao nỗ lực, cô cảm thấy cuộc đời bắt đầu có chút ánh sáng. Vị trí trợ lý văn phòng không phải công việc lớn lao, nhưng với cô, đây là cơ hội để ổn định cuộc sống và thực hiện ước mơ của mình.
“Cha mẹ, con sẽ cố gắng. Con nhất định sẽ thành công.”
Ngày Đầu Đi Làm
Sáng hôm sau, Tố Uyên có mặt tại tập đoàn Lục Thị từ rất sớm. Tòa nhà sang trọng, bóng loáng khiến cô cảm thấy mình như một chú chim nhỏ lạc giữa rừng đại bàng.
Cô được nhân viên nhân sự dẫn lên tầng 25, nơi làm việc của ban điều hành cấp cao. Tại đây, cô gặp lại Lục Thiên Phong. Anh vẫn vậy, vẻ ngoài lạnh lùng, khuôn mặt điển trai nhưng lại khó gần.
“Cô ngồi bàn này.” Anh chỉ tay về phía chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, nơi để tài liệu ngổn ngang.
“Vâng, cảm ơn Tổng giám đốc.” Tố Uyên cúi đầu, nhanh chóng bước đến chỗ làm của mình.
Cả buổi sáng hôm đó, Tố Uyên ngồi dọn dẹp bàn làm việc, sắp xếp giấy tờ gọn gàng và bắt đầu tìm hiểu công việc. Thi thoảng, cô cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Thiên Phong nhìn về phía mình, nhưng khi cô ngẩng lên, anh đã chăm chú vào màn hình máy tính như chưa từng để ý.
Sự Khắc Nghiệt Của Tổng Tài
Buổi chiều, Lục Thiên Phong bất ngờ gọi Tố Uyên vào phòng làm việc.
“Báo cáo này là của cô làm?” Anh đặt tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt lạnh như băng.
Tố Uyên gật đầu, lòng hơi lo lắng. “Vâng, tôi đã cố gắng làm theo hướng dẫn của trưởng phòng.”
“Cố gắng ư? Cô nghĩ bản báo cáo đầy sai sót này đủ để coi là ‘cố gắng’ sao?” Giọng anh lạnh nhạt, từng lời nói như kim châm vào tim cô.
Tố Uyên cắn môi, nhận ra lỗi sai của mình và cúi đầu nhỏ giọng: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ làm lại ngay lập tức.”
Lục Thiên Phong nhìn cô vài giây, rồi khẽ nhếch môi: “Nếu đã làm việc ở đây, hãy nhớ rằng Lục Thị không có chỗ cho sự cẩu thả. Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.”
Cô cầm tập tài liệu quay về bàn làm việc, cảm thấy lòng mìn*** trĩu. “Lạnh lùng thật đấy. Nhưng… anh ấy nói không sai.”
Tuy cảm thấy uất ức, nhưng Tố Uyên không hề nản lòng. Cô kiên trì ngồi lại, chỉnh sửa bản báo cáo đến từng chi tiết nhỏ nhất. Đến tối muộn, khi nhân viên đã về hết, cô vẫn chưa rời khỏi tòa nhà.
Khoảnh Khắc Bất Ngờ
Lục Thiên Phong bước ra khỏi phòng làm việc, định rời đi thì ánh đèn ở góc phòng thu hút sự chú ý của anh.
Cô gái nhỏ nhắn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, đôi mắt to tròn đầy quyết tâm. Từ phía sau, anh quan sát cô rất lâu, cảm thấy trong lòng có gì đó dịu lại.
“Vẫn còn làm việc?” Anh lên tiếng, làm Tố Uyên giật mình.
“À… Tổng giám đốc.” Cô vội vàng đứng dậy. “Tôi… Tôi đang sửa lại báo cáo. Tôi không muốn phạm sai lầm nữa.”
Lục Thiên Phong bước tới, ánh mắt thoáng qua màn hình báo cáo chỉnh sửa chi tiết, rồi bất giác gật đầu hài lòng.
“Cô làm tốt hơn rồi đấy.” Anh nói, giọng đã nhẹ nhàng hơn một chút. “Lần sau nếu gặp vấn đề, hãy hỏi tôi. Đừng làm việc quá sức.”
Tố Uyên sững người nhìn anh. Lần đầu tiên, cô thấy anh không quá lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Nhưng khi cô còn đang bối rối, anh đã quay lưng bước đi, để lại một câu nói như gió thoảng qua:
“Làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng đừng quên chăm sóc bản thân.”
Sự Thay Đổi Nhỏ Nhặt
Ngày hôm sau, không khí làm việc tại văn phòng đã khác đi đôi chút. Mặc dù Lục Thiên Phong vẫn nghiêm khắc như mọi ngày, nhưng anh không còn quá lạnh nhạt với Tố Uyên. Thi thoảng, khi cô gặp khó khăn với tài liệu, anh sẽ đưa ra gợi ý một cách ngắn gọn nhưng hữu ích.
Dù không nói ra, nhưng Tố Uyên nhận ra tổng giám đốc của mình không hẳn là con người khó ưa như cô từng nghĩ. Ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng kia, hình như anh cũng có một trái tim biết quan tâm người khác.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.