Ngoại Truyện 2: Một Ngày Làm Bố Mẹ
“Khi làm cha mẹ, tình yêu không chỉ là những lời nói, mà còn là từng hành động nhỏ nhặt, vụng về nhưng đầy ấm áp.”
Buổi Sáng “Bão Táp”
Ánh mặt trời vừa mới ló dạng, Trần Tố Uyên khẽ cựa mình trong chăn, bỗng nghe thấy tiếng khóc oe oe vang lên từ phòng bên cạnh. Cô nhíu mày, định ngồi dậy thì một bóng dáng cao lớn đã vội vã rời khỏi giường.
- “Em ngủ tiếp đi, anh xử lý.”
Giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyết tâm của Lục Thiên Phong vang lên. Cô nhìn theo bóng lưng anh, khẽ mỉm cười và nằm lại trên giường, tự nhủ: “Để xem tổng tài bá đạo của em xoay sở ra sao.”
Trong phòng của bé con, cô bé Lục An Nhiên chưa đầy một tuổi đang khóc nức nở, đôi bàn tay nhỏ xíu khua khoắng liên tục trong nôi. Thiên Phong, trong bộ đồ ngủ hơi xộc xệch, bế con gái lên với một vẻ mặt nghiêm túc như đang giải quyết một thương vụ quan trọng.
- “Bảo bối, con khóc cái gì đấy? Đừng khóc nữa, ba đây rồi.”
Nhưng càng dỗ, tiếng khóc của bé càng to hơn. Thiên Phong bối rối nhìn quanh rồi lấy chiếc bình sữa đã chuẩn bị sẵn, đưa đến miệng con. Nhưng Lục An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, bĩu môi, không chịu uống.
- “Không thích à? Hay là… con muốn thay tã?”
Tổng tài lạnh lùng ngày nào giờ đây cúi xuống, mở bỉm của con bé và… tái mặt:
- “An Nhiên à, con thật sự rất lợi hại!”
Anh đặt cô bé xuống tấm lót, loay hoay tìm cách thay tã mới. Thế nhưng, tổng tài Lục Thiên Phong dù xử lý hàng tỷ đô la trên thương trường cũng không thể xoay xở với một cái bỉm nhỏ xíu. Anh đặt sai chỗ, dán lệch miếng băng, lúng túng đến nỗi mồ hôi lấm tấm trên trán.
Ngay lúc đó, Tố Uyên đứng ngoài cửa, ôm bụng cười lăn lộn.
- “Anh à, hình như em đã phát hiện ra điểm yếu lớn nhất của Tổng giám đốc Lục rồi đấy!”
Thiên Phong quay phắt lại, mặt đỏ ửng vì xấu hổ:
- “Còn cười nữa? Mau vào giúp anh!”
Buổi Trưa Hỗn Loạn
Sau khi hoàn thành “sứ mệnh” thay tã dưới sự giám sát của Tố Uyên, Thiên Phong bế con gái ra phòng khách. Anh đặt bé An Nhiên vào xe đẩy rồi ngồi trên sofa, tay cầm tài liệu công việc nhưng ánh mắt lại hướng về cô bé.
Bé con cười khanh khách, đôi mắt to tròn sáng rỡ như ngôi sao nhỏ. Bỗng nhiên, An Nhiên bắt đầu bò ra khỏi xe, tiến thẳng về phía bình hoa thủy tinh đặt gần bàn trà.
- “Không được!” – Thiên Phong hốt hoảng quăng tài liệu qua một bên, lao đến bế con gái lên.
Nhưng bé An Nhiên đã kịp với tay làm chiếc bình lắc lư, suýt nữa rơi xuống. Thiên Phong thở phào, ôm con vào lòng, giọng trầm xuống như đang giáo huấn đối tác:
- “Bảo bối, con có biết cái bình này rất đắt không? Đừng nghịch nữa, nghe lời ba!”
Cô bé tròn mắt nhìn ba, sau đó bật cười khanh khách như trêu chọc. Thiên Phong bất lực thở dài, khẽ thì thầm:
- “Quả nhiên là con gái của ba, nghịch ngợm y như mẹ con vậy.”
Tố Uyên, đang nấu ăn trong bếp, nghe vậy liền lên tiếng:
- “Anh vừa nói gì đấy? Ai giống ai cơ?”
Thiên Phong giật mình, lập tức quay lại nhìn cô với ánh mắt vô tội:
Chiều Đến Và Bài Học Đầu Tiên
Buổi chiều, khi An Nhiên ngủ trưa, Thiên Phong ngồi đọc sách cạnh nôi của con. Anh vô tình nhìn thấy một tờ giấy nhỏ kẹp trong sách, bên trên là những dòng chữ nắn nót của Tố Uyên:
“Cảm ơn anh vì đã trở thành người bố tuyệt vời nhất. Em biết anh đã rất cố gắng và lo lắng từ ngày An Nhiên ra đời. Không cần anh phải hoàn hảo, chỉ cần anh luôn yêu thương và bảo vệ chúng ta như bây giờ là đủ rồi. Em và con rất hạnh phúc vì có anh.”
Thiên Phong nhìn tờ giấy, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Người đàn ông lạnh lùng và mạnh mẽ giờ đây lại cảm thấy mềm yếu trước hai người phụ nữ bé nhỏ của đời mình.
Anh cúi xuống, khẽ hôn lên trán An Nhiên và thì thầm:
- “Ba sẽ luôn bảo vệ con và mẹ. Đó là lời hứa của ba.”
Buổi Tối Ngọt Ngào
Khi An Nhiên ngủ say, Thiên Phong và Tố Uyên ngồi trên sofa, cùng nhau uống trà.
- “Anh thấy làm bố thế nào?” – Tố Uyên nhìn anh, nụ cười ấm áp trên môi.
Thiên Phong khẽ bật cười, vòng tay ôm lấy cô:
- “Rất mệt, nhưng cũng rất hạnh phúc. Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể trở thành một ông bố như thế này.”
Tố Uyên tựa đầu vào vai anh, giọng nhỏ nhẹ:
- “Em tin anh sẽ là người chồng, người cha tốt nhất.”
Thiên Phong siết chặt tay cô, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc và mãn nguyện.
- “Anh đã có tất cả rồi: em và con.”
Ngoài kia, ánh trăng chiếu rọi qua ô cửa sổ, soi sáng ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.