Ngoại Truyện 1: Khoảnh Khắc Làm Bố
“Khi một người đàn ông trở thành bố, anh ấy sẽ học cách trưởng thành từ tình yêu và trách nhiệm.”
Tin Vui Bất Ngờ
Một buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn buông xuống, Trần Tố Uyên lặng lẽ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm chiếc que thử thai với hai vạch đỏ rõ ràng. Trái tim cô vừa hạnh phúc, vừa lo lắng, không biết phải nói với Lục Thiên Phong như thế nào.
Khi Thiên Phong bước vào nhà, vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng của một tổng tài, nhưng đôi mắt anh lại dịu dàng ngay khi nhìn thấy cô.
- “Hôm nay em có vẻ kỳ lạ, có chuyện gì sao?” – Anh nhíu mày, đặt cặp táp xuống và tiến lại gần cô.
Tố Uyên lúng túng, bàn tay giấu chiếc que thử thai ra sau lưng.
- “Không có gì… chỉ là… anh ăn cơm chưa?”
Thiên Phong nhìn cô, đôi mắt sắc bén như thể nhìn thấu tất cả. Anh vòng tay ra phía sau và nhanh chóng lấy được thứ mà Tố Uyên đang giấu.
Tố Uyên mở to mắt, mặt đỏ bừng: “Anh… anh trả lại cho em!”
Thiên Phong nhìn chiếc que thử thai, đôi mắt anh từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc rồi vỡ òa trong niềm vui khó tả. Anh đứng sững lại vài giây, như không tin vào mắt mình, rồi quay sang cô, giọng trầm khàn đầy xúc động:
Tố Uyên ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt cô thoáng chút lo lắng:
Không nói thêm lời nào, Thiên Phong ôm chặt lấy cô vào lòng. Giọng anh run nhẹ khi thì thầm bên tai cô:
- “Anh rất vui… Rất vui… Cảm ơn em.”
Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông từng lạnh lùng như băng này lại không thể che giấu được cảm xúc của mình. Anh hôn lên trán cô, đôi mắt đầy yêu thương:
- “Từ giờ em không được làm việc nặng nữa, biết chưa? Anh sẽ chăm sóc cho em và con.”
Tổng Tài Học Cách Chăm Vợ Bầu
Từ khi biết tin Tố Uyên mang thai, Lục Thiên Phong lập tức chuyển từ tổng tài lạnh lùng sang “bảo mẫu” chuyên nghiệp nhưng cũng vô cùng… phiền phức.
Sáng sớm hôm sau, khi Tố Uyên vừa mở mắt, đã thấy Thiên Phong đứng bên giường với một chiếc khay lớn.
- “Em ăn sáng trước khi dậy đi.”
Tố Uyên ngẩn người nhìn khay thức ăn, bao gồm sữa, cháo và một đĩa hoa quả cắt gọn gàng.
Cô bật cười, nhìn người đàn ông quyền lực thường ngày nay lại vụng về trong bộ đồ ở nhà. Nhưng đôi mắt anh tràn ngập sự quan tâm khiến trái tim cô ấm áp vô cùng.
Không dừng lại ở đó, Thiên Phong còn bắt đầu áp dụng những quy định “nghiêm ngặt” như:
- “Không được mang giày cao gót.”
- “Không được thức khuya.”
- “Không được làm việc quá 3 tiếng một ngày.”
- “Phải ăn đủ bữa, không được kén ăn.”
Một lần, khi thấy Tố Uyên trốn việc ăn một bát canh gà hầm, Thiên Phong đứng khoanh tay trước cửa bếp, đôi mắt sắc bén như thể chuẩn bị họp ban giám đốc:
Nói xong, anh kéo ghế ngồi xuống, cầm thìa và đút từng muỗng cho cô. Tố Uyên cười ngất vì sự đáng yêu hiếm có của tổng tài nổi tiếng khó gần.
Khoảnh Khắc Bất An
Ba tháng sau, khi đi kiểm tra định kỳ, bác sĩ thông báo thai nhi phát triển bình thường, nhưng Tố Uyên cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Thiên Phong nghe vậy, mặt anh tái hẳn.
Tối hôm đó, khi cô đang ngủ, Thiên Phong ngồi bên giường, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, ánh mắt anh đầy lo lắng và yêu thương.
- “Con à, con phải thật khỏe mạnh nhé. Ba và mẹ sẽ luôn ở bên con…”
Cô tỉnh giấc, nhìn thấy anh ngồi đó, thì thầm với cái bụng bé nhỏ. Hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lùng giờ đây lại trở nên dịu dàng và yếu mềm vì cô và con khiến trái tim Tố Uyên như tan chảy.
- “Anh lo lắng lắm sao?” – Cô khẽ hỏi.
Thiên Phong quay sang, nắm chặt tay cô:
- “Anh chỉ sợ em và con gặp chuyện gì… Anh không thể mất em.”
Cô mỉm cười, xiết chặt bàn tay anh:
- “Em và con sẽ khỏe mạnh. Anh đừng lo.”
Thiên Phong Làm Bố
Thời gian trôi qua, ngày Tố Uyên lâm bồn cũng đến. Trong phòng chờ, Lục Thiên Phong – tổng tài cao cao tại thượng ngày nào – giờ lại thấp thỏm đi đi lại lại.
“Bình tĩnh đi, Thiên Phong.” – Gia Huy đứng cạnh an ủi.
“Bình tĩnh sao được?” – Anh quay lại, giọng đầy lo lắng.
Tiếng khóc trẻ con vang lên trong phòng sinh khiến Thiên Phong khựng lại. Y tá bước ra thông báo:
- “Chúc mừng anh! Cả mẹ và bé đều khỏe mạnh.”
Thiên Phong gần như lao vào phòng. Anh đứng sững trước hình ảnh Tố Uyên nằm trên giường, ôm đứa bé nhỏ xíu trong lòng. Cô mỉm cười yếu ớt:
- “Anh à, con gái của chúng ta đây.”
Anh bước lại gần, ngồi xuống cạnh giường và khẽ chạm vào bàn tay bé nhỏ của đứa trẻ. Trong đôi mắt người đàn ông lạnh lùng ấy, lúc này chỉ còn lại sự dịu dàng và yêu thương vô bờ bến.
- “Chào con, công chúa nhỏ của ba.”
Anh cúi xuống, khẽ hôn lên trán đứa bé và nắm chặt tay Tố Uyên:
- “Cảm ơn em… vì đã mang đến cho anh một gia đình.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.