Chương 10: Ánh Dương Sau Cơn Bão
“Sau giông bão, bầu trời trong xanh hơn. Và sau những thử thách, tình yêu cũng vì thế mà trở nên vững bền.”
Hạnh Phúc Nhỏ Bé
Hai năm sau...
Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp khu đất ven biển, nơi ngôi nhà nhỏ với thiết kế hiện đại đã hoàn thành. Từ cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy sóng biển nhấp nhô, hòa cùng tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua.
Trần Tố Uyên đứng trong bếp, tay bưng một khay bánh mì mới ra lò, hương thơm lan tỏa khắp không gian. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, tóc dài buông xõa, nụ cười trên môi dịu dàng và tràn đầy hạnh phúc.
Giọng nói trầm ấm của Lục Thiên Phong vang lên từ phía sau. Anh bước vào phòng bếp, quần áo đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất của một người đàn ông bản lĩnh và điển trai. Anh tiến đến, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau.
- “Anh còn nói! Chính anh bắt em nấu bữa sáng mà.” – Tố Uyên khẽ trách, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Thiên Phong cúi đầu khẽ hôn lên tóc cô, giọng nói đầy yêu thương:
- “Vì anh muốn được ăn đồ do em làm mỗi sáng. Hơn nữa… thấy em ở bên anh mỗi ngày là đủ rồi.”
Tố Uyên đỏ mặt, khẽ đẩy anh ra nhưng trong lòng lại hạnh phúc không thể giấu nổi.
Cuộc Sống Bình Yên
Sau bao sóng gió, Thiên Phong quyết định tạm thời rời xa cuộc sống xô bồ của thương trường để dành thời gian xây dựng hạnh phúc bên Tố Uyên. Anh vẫn quản lý công ty từ xa nhưng không còn dành hết thời gian vào công việc như trước.
Còn Tố Uyên, cô mở một tiệm sách nhỏ gần bờ biển – nơi cô có thể theo đuổi đam mê của mình. Tiệm sách ấy cũng trở thành nơi lưu giữ những kỷ niệm ngọt ngào của cả hai người.
Buổi chiều hôm ấy, một nhóm trẻ con chạy vào tiệm sách, vui vẻ gọi:
- “Cô Uyên! Hôm nay lại kể chuyện cho bọn con nghe nhé!”
Tố Uyên mỉm cười, ngồi xuống bên chiếc ghế gỗ lớn và bắt đầu đọc một câu chuyện cổ tích cho lũ trẻ. Ở góc phòng, Thiên Phong đứng nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng và yêu thương.
Anh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng nói:
- “Em đúng là rất giỏi. Không chỉ làm tôi rung động mà còn làm cả lũ trẻ này mê mẩn.”
Lũ trẻ quay lại, cười khúc khích:
- “Chú đẹp trai này là ai vậy cô Uyên?”
Tố Uyên bật cười, nhìn về phía Thiên Phong:
- “Đây là… người luôn ủng hộ và bảo vệ cô.”
Thiên Phong nắm lấy tay cô, trong lòng dâng trào hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấy.
Đám Cưới Trong Mơ
Một năm sau, đám cưới của Lục Thiên Phong và Trần Tố Uyên diễn ra tại bờ biển – nơi gắn liền với những kỷ niệm của họ. Không phải là một buổi tiệc xa hoa trong những sảnh lớn sang trọng, mà chỉ đơn giản là một lễ cưới ấm cúng, lãng mạn dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ.
Tố Uyên bước đi trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tay cầm bó hoa hồng trắng – loài hoa mà Thiên Phong đã từng tặng cô như một lời hứa sẽ bảo vệ cô mãi mãi. Thiên Phong đứng chờ ở cuối con đường trải đầy hoa, ánh mắt anh chưa bao giờ dịu dàng đến vậy.
Khi Tố Uyên đặt tay mình vào tay anh, Thiên Phong khẽ thì thầm:
- “Cảm ơn em… vì đã không buông tay anh trong lúc khó khăn nhất.”
Tố Uyên nhìn anh, nước mắt hạnh phúc lăn dài:
- “Cảm ơn anh… vì đã yêu em, bất chấp mọi thứ.”
Cả hai trao nhau chiếc nhẫn cưới dưới sự chứng kiến của bạn bè và gia đình. Bà Lục và ông Lục cũng có mặt. Trước tình yêu chân thành và mạnh mẽ của họ, cuối cùng bố mẹ Thiên Phong cũng đã chấp nhận Tố Uyên bằng tất cả sự tin tưởng và yêu thương.
Tiếng vỗ tay vang lên, tiếng sóng biển hòa cùng gió nhẹ như chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ.
Ánh Dương Sau Cơn Bão
Sau tất cả những sóng gió, cuối cùng Tố Uyên và Thiên Phong đã tìm thấy hạnh phúc đích thực. Họ cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ, nơi tràn ngập tiếng cười và niềm tin vào tương lai.
Một buổi sáng đẹp trời, Tố Uyên đứng trước cửa sổ, tay khẽ xoa bụng mình, khẽ mỉm cười khi nhìn về phía biển rộng.
Thiên Phong tiến lại gần, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau:
“Bà xã, em đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ… chúng ta sắp có thêm một người đồng hành cùng mình rồi.”
Thiên Phong khẽ sững người, rồi mỉm cười rạng rỡ:
- “Cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã cho anh một gia đình.”
Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa kính, soi rọi hạnh phúc của họ. Giữa bao nhiêu thử thách của cuộc đời, tình yêu của họ chính là minh chứng cho sức mạnh của niềm tin và sự kiên trì.
Kết Thúc Truyện
“Ánh dương sau cơn bão không chỉ mang đến ánh sáng, mà còn là niềm tin vào những điều tốt đẹp trong tình yêu. Dù thế gian có muôn vàn sóng gió, nhưng nếu trái tim cùng chung nhịp đập, họ sẽ luôn tìm thấy nhau.”
Vậy là câu chuyện tình yêu của Lục Thiên Phong và Trần Tố Uyên đã đi đến một cái kết trọn vẹn, hạnh phúc. Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng câu chuyện này từ đầu đến cuối!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.