“Hạ Trường Niên, có mỗi yêu cầu nhò nhoi này anh cũng không đáp ứng tôi?”
“Không, sao tôi phải đáp ứng cô?”
Hạ Trường Niên tỉnh bơ, dựa vào lưng ghế bắt chéo đôi chân dài. Anh quan sát kỹ cái nhẫn, cười khẩy:
“Chiếc nhẫn này, vứt đi cũng không đáng tiếc. Nhưng tôi không vứt, mà sẽ cất giữ nó thật cẩn thận, trưng trong tủ kính, đặt ở nơi bắt mắt nhất trong nhà.”
Tú Linh hoang mang nhìn anh càng nói sắc mặt càng trầm xuống dữ dội, âm u đưa mắt sang nhìn cô, hỏi một câu:
“Cô biết để làm gì không?”
Cô vô thức lùi người ra đằng sau, nuốt nước miếng, lắc lắc đầu: “Để… để làm gì?”
Anh tiến đến, càng tiến càng gần, áp sát cô dưới người, phun ra một câu lạnh thấu tâm can:
“Để ngày ngày nhắc nhở tôi rằng, trước đây tôi ngu ngốc đến mức đến nỗi bị vợ cắm sừng còn không biết, cái sừng đã dài đến mức mà đến lúc mọc thêm một đứa con, lúc đó mọi chuyện mới vỡ lở. Để những chuyện ngu ngốc này sẽ không tái diễn lần nữa trong cuộc đời tôi.”
Tú Linh chưa bao giờ thấy chồng như vậy, mặt mũi trắng bệch không còn hột máu. Dưới người, tay nắm chặt thành quyền. Cô không ngờ, lại nhục nhã đến mức này, anh đúng là rất tuyệt tình. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cố đẩy người anh ra, yếu ớt nói:
“Tôi… tôi chỉ biết nói với anh một câu thôi. Có thể nói ra anh sẽ không tin. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định cắm sừng chồng, kể cả có thai, chính bản thân tôi cũng không biết có thai với ai, vào thời gian nào.”
Hạ Trường Niên P0'p cằm cô, cười:
“Cô cũng giỏi ngụy biện lắm! Đây là nỗi nhục nhã mà cả đời tôi không quên được đâu.”
Nói xong, anh đẩy mặt cô ra, khiến nó lệch hẳn sang một bên. Đứng lên, anh nhìn xuống cô mái tóc rũ rượi đang nằm trên ghế, lạnh tanh nói:
“Sau này đi xa xa chút, đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa.”
Anh nói xong, rất nhẹ nhàng mà cầm cốc nước trên bàn, uống một ngụm.
Anh rất tự nhiên, làm một loạt động tác. Uống nước, đặt cốc xuống, sau đó, đeo lại chiếc nhẫn vào ngón áp út, cuối cùng gật đầu một cái.
Anh đi đến gần cô, ngồi xổm xuống: “Đấy là tổng tài bá đạo, máu lạnh sẽ nói thế.”
Vợ anh đang nhếch nhác nằm trên ghế, tự nhiên bật dậy nghi ngờ: “Cái gì mà tổng tài bá đạo?”
Anh cười cười, giơ cái tay vừa đeo lại nhẫn cho cô, bảo:
“Còn tôi ấy hả? Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, không dám nhận là tổng giám đốc lạnh lùng tàn ác, bá đạo như trên phim. Hơn nữa, tôi có nói là sẽ ly hôn với em à?”
Đúng vậy, từ đầu đến cuối, người luôn cho rằng sẽ ly hôn chỉ có mình cô, anh không hề nhắc đến nửa chữ.
“Vậy… ý anh là không ly hôn?”
Tú Linh nhận ra điều gì đó, không thể tin mà tròn mắt chất vấn anh:
“Vừa rồi chỉ là anh diễn?”
Hạ Trường Niên thong dong: “Đến vợ còn không phân biệt được thật giả, đúng là diễn xuất của tôi vẫn không tệ đi.”
Hảo chồng! Hay lắm! Đúng là cựu ảnh đế, anh là nhất, không ai qua được anh hết!
Tú Linh cười, cười ra nước mắt. Phục rồi, phục chồng rồi.
Cô vừa cười, hàng lệ vừa chảy, những vẫn nói: “Anh được lắm, chồng ạ! Anh làm tôi sáng mắt rồi! Anh đùa giỡn tôi như vậy, chắc vui lắm à?”
Hạ Trường Niên thấy thái độ của cô như vậy, nhận ra có gì đó không ổn. Anh chưa kịp đáp, cô đã lại nói tiếp. Lúc này cô đâu còn cười được nữa, lệ cứ tuôn rơi:
“Anh có biết lúc đó tôi sợ đến mức nào không? Tôi hiểu là tôi có lỗi với anh, nhưng không ngờ anh lại gay gắt đến vậy, còn đuổi tôi đi, còn nhắc đi nhắc lại phần ngu ngốc và nhục nhã này? Anh diễn giỏi lắm, anh đuổi tôi đi rồi, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, cuối cùng anh bảo chỉ là diễn?”
Cô không để cho anh nói, cứ tuôn ra lời trong lòng:
“Tôi sợ, sợ khi phải xa anh, sợ câu anh đuổi tôi đi mãi mãi. Anh lấy đó làm trò đùa, vậy anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không, hả chồng?”
Hạ Trường Niên không ngờ cô phản ứng dữ dội đến mức này. Anh đưa tay lau khóe mắt cô.
“Nín đi nào, tôi xin lỗi! Là tôi sai, tôi sai từ đầu đến cuối. Vợ đừng khóc nữa mà.”
Rõ ràng là cô sai, cuối cùng lại thành anh phải xin lỗi cô. Anh thực sự rất tốt, rất rất tốt. Tú Linh nghẹn ngào muốn cười. Chồng cô thì vẫn đang làm công tác dỗ vợ:
“Vợ muốn ăn kem không? Tôi đi mua kem nhé? Tối nay toàn nôn ói mà chưa vào bụng được thứ gì, chắc cũng đói. Hay là tôi đi mua thêm ít cháo nữa.”
Cô lắc đầu: “Không ăn.”
Dù đã rõ ràng thái độ của anh rồi, nhưng cô vẫn rất kiêng dè khi nhắc đến chuyện này. Cô biết, anh có chấp nhận, nhưng sẽ không hề thoải mái trong lòng.
Cô không muốn sau này khi suy nghĩ kỹ lại, anh lại hối hận vì không ly hôn với cô. Dù chỉ là hợp đồng, nhưng cô biết, tình cảm của cô dành cho chồng đã không phải chỉ là một bản hợp đồng nữa.
Tú Linh muốn làm màu một tí. Cô quyết định thử anh bằng cách dỗi anh. Cô mặc kệ, quay lưng lại với anh, lè nhè:
“Đấy, chúng ta ly hôn, anh cởi nhẫn đi, anh đem đi mà trưng bày đi. Tôi không cần nữa, nhẫn của tôi, tôi cũng không cần.”
Dứt lời, cô cúi xuống, định tháo nhẫn cưới ngón áp út.
“Ơ kìa, không được, tháo nhẫn ly hôn rồi lại phải kết hôn lại, mệt lắm!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.