Dự án hôm nay cực kỳ quan trọng, liên quan đến chiến lược phát triển của tập đoàn Từ trong vòng 5 năm tới.
Anh đã liên tục làm việc không ngơi nghỉ suốt nhiều ngày qua, đêm qua còn thức trắng tại công ty để hoàn tất tài liệu.
Giang Dao nổi giận bỏ đi, nhưng anh không thể tham gia vào vở kịch cảm xúc này cùng cô. Bởi với Từ Tĩnh Châu, công việc luôn là ưu tiên hàng đầu.
Còn chuyện nhà họ Từ ra sao, tôi không buồn quan tâm. Còn Từ Tĩnh Châu nghĩ gì, tôi cũng chẳng muốn để ý.
Lúc này, tôi đang ôm con gấu bông, khóc rưng rức trong căn hộ mà bố tôi đã mua cho trước khi tôi kết hôn.
“Dao Dao, cậu khóc đủ chưa?” An Noãn – cô bạn thân của tôi – cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, rút một tờ khăn giấy đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, lau nước mắt, rồi lại tiếp tục ôm con gấu mà khóc.
Tôi ly hôn rồi. Mới 25 tuổi, vậy mà Giang Dao đã trở thành một phụ nữ từng trải, một người từng kết hôn, từng ly dị – giá trị cá nhân cũng theo đó mà tụt dốc không phanh.
Tương lai chắc chắn tôi vẫn sẽ lấy chồng lần nữa. Nhưng nếu không cưới được ai giàu hơn Từ Tĩnh Châu, tôi nhất định sẽ bị cả đám tiểu thư ở Thành Đô cười vào mặt.
“Tối nay đi uống rượu giải sầu đi. Quán bar chị mình vừa khai trương, nghe nói toàn trai đẹp tinh tuyển ở Thành Đô đều đổ về đó.”
Tôi ngẩng mặt, đôi mắt sưng đỏ nhìn An Noãn: “Thật sự đẹp trai không? Có bằng Từ Tĩnh Châu không?”
“Cưng ơi, có thể không đẹp bằng, nhưng ít nhất họ trẻ hơn, khỏe hơn, lại biết cách làm cậu vui nữa!”
An Noãn hơi bực mình, kéo tôi đứng dậy: “Bây giờ cậu phải thay ngay một chiếc váy thật đẹp rồi đi quẩy cùng chị một trận cho đã!”
Tôi hơi ngại, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Đã hơn hai năm một tháng tôi chưa mặc lại mấy chiếc váy ***y rồi.
Tôi vẫn nhớ, ngày đầu tiên gặp Từ Tĩnh Châu tại buổi xem mắt, là do bố tôi ép tôi đi.
Khi đó tôi mới 22, còn anh thì sắp bước sang tuổi 30 – khoảng cách tuổi tác làm tôi chẳng mấy hứng thú.
Buổi hôm đó, giữa trời tháng 7 oi bức, Từ Tĩnh Châu vẫn mặc vest, thắt cà vạt, bước vào như thể vừa rời bàn đàm phán. Cả người anh toát lên phong thái doanh nhân thành đạt.
Còn tôi thì nhuộm tóc hồng rực, mặc áo crop-top trễ vai, quần short ngắn, phong cách nổi loạn. Khi bố tôi nhìn thấy tôi như vậy, suýt nữa thì ngất tại chỗ.
Ông cố gắng nói vài lời giới thiệu tốt đẹp về tôi, nhưng vì ngượng quá mà lắp bắp không thành câu.
Từ Tĩnh Châu không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, chỉ lịch sự kéo ghế cho tôi ngồi.
Thật ra tôi vốn chẳng muốn cưới xin gì. Tôi cứ vô tư, ăn uống thoải mái, chẳng giữ chút hình tượng tiểu thư nào.
Bố tôi thì cứ ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu liên tục, nháy đến mức như muốn lòi cả con ngươi ra ngoài, nhưng tôi vờ như không thấy gì.
Sau bữa ăn, Từ Tĩnh Châu vẫn giữ phong thái lạnh lùng, lịch thiệp đưa tôi về tận nhà.
Anh là người ít nói, có phần lạnh nhạt. Tôi thì trẻ trung, ham vui, hai người như ở hai thế giới khác biệt – tôi nghĩ, mối quan hệ này chẳng đi đến đâu cả.
Nhưng không ngờ sau đó anh lại hẹn tôi thêm vài lần nữa.
Bố tôi vui mừng ra mặt, bảo rằng Từ Tĩnh Châu có ấn tượng tốt về tôi, cuộc hôn nhân này có khả năng tiến triển.
Tôi liền hét vào mặt bố: “Anh ta thích con, chứ con không thích anh ta! Ông già còn muốn ăn cỏ non à!”
Bố tôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu khiến tôi ૮ɦếƭ lặng:
“Con không thích, nhưng kẻ thù không đội trời chung của con – Chu Đồng – đang tìm người mai mối để cưới anh ta đấy.”
Nghe vậy, tôi lập tức bật dậy. Chu Đồng muốn cưới à? Vậy tôi phải giành bằng được!
Tôi bắt đầu hẹn hò với Từ Tĩnh Châu, ban đầu chỉ để hơn thua với Chu Đồng. Nhưng không ngờ, chỉ sau vài tháng, tôi đã hoàn toàn sa vào lưới tình.
Tôi yêu Từ Tĩnh Châu. Tình yêu của một cô gái trẻ, mãnh liệt như ngọn lửa – rực rỡ, cháy bùng bùng, không thể kiềm chế.
Và rồi chính tình yêu ấy đã đốt cháy tôi, khiến tôi chẳng còn nhận ra bản thân mình nữa.
Anh kiểm soát cuộc sống tôi một cách điềm tĩnh, từng bước một – rồi biến tôi trở thành hình mẫu mà bố tôi hằng mơ ước: tóc dài, đen nhánh, mặc váy trắng thướt tha, dịu dàng đúng chuẩn.
Chỉ vì anh thích, tôi đã cam lòng thay đổi chính mình.
Cho đến một ngày, tôi vô tình phát hiện một bức ảnh của Từ Tĩnh Châu và Lâm Bạch Lộ thời còn đi học trong máy tính của anh.
Trong ảnh, Lâm Bạch Lộ đúng như tên gọi – váy trắng, tóc đen, vẻ ngoài thuần khiết đến mức khiến người khác phải dè chừng.
Rõ ràng trong bức ảnh còn có một chàng trai khác đứng cạnh họ, nhưng ánh mắt tôi hoàn toàn bị thu hút bởi nụ cười e lệ mà cô ấy dành cho Từ Tĩnh Châu.
Hóa ra Từ Tĩnh Châu không phải thích Giang Dao tôi vì mái tóc dài hay chiếc váy trắng.
Hóa ra trong lòng anh cũng từng có một “bạch nguyệt quang” bình thường đến thế.
Nhưng khi đó tôi đã yêu anh đến phát cuồng, đến mức không dám chất vấn điều gì.
Tôi sợ rằng nếu mở lời, hạnh phúc hiện tại của tôi sẽ tan vỡ như bong bóng xà phòng – chính tay mình Ϧóþ nát.
Huống hồ, khi tôi và Từ Tĩnh Châu kết hôn, Lâm Bạch Lộ đã là người có gia đình.
Vì vậy, tôi vẫn tự an ủi rằng mình là người chiến thắng – người duy nhất.
Nhưng giờ đây, Lâm Bạch Lộ đã ly hôn và quay trở về.
Chỉ nghĩ đến cảnh Từ Tĩnh Châu vỗ về cô ấy tối qua, ở bên cạnh suốt cả đêm, là nước mắt tôi đã không kìm được mà trào ra.
An Noãn vội kéo tôi vào phòng thay đồ, lôi ra một chiếc váy đen bó sát, đưa thẳng vào tay tôi.
Cô còn bí mật lấy thêm một bộ nội y mới:
“Mặc cái này đi. Cậu dạo này gầy quá rồi, nhìn từ phía trước cứ như… phẳng lì vậy đó.”
Tôi cầm bộ đồ trên tay, nghẹn ngào hỏi:
“Thế này có… quá không? Ở tuổi này rồi, mình có nên ăn mặc kín đáo hơn không?”
An Noãn gần như lật ngược mắt:
“Giang Dao! Cậu mới 25 tuổi! Còn muốn đoan trang thì chờ đến lúc 52 cũng chưa muộn, được chứ?”
Thôi được rồi, hai cô gái 25 tuổi – một đen một trắng, mặc váy ôm sát ng, giày cao gót nhọn – sải bước đầy tự tin tiến vào quán bar.
Ban đầu tôi vẫn còn chút ngại ngùng. Sau hai năm ăn mặc kín đáo, đột nhiên diện lại đồ quyến rũ thế này khiến tôi thấy không thoải mái.
Nhưng chỉ một ly rượu là đủ khiến suy nghĩ tôi thay đổi.
Tôi đã ký thỏa thuận ly hôn. Chắc chắn Từ Tĩnh Châu cũng đang háo hức muốn kết thúc mọi chuyện. Tuần sau, chỉ cần đến phòng dân chính là cả hai sẽ không còn ràng buộc gì nữa.
Năm đó, anh đột ngột đi xem mắt rồi kết hôn, cũng là vì bị tổn thương khi Lâm Bạch Lộ lên xe hoa, phải không?
Tôi mím môi, cố kìm nén cảm xúc, kéo thấp cổ áo xuống một chút rồi bước chân loạng choạng cùng An Noãn vào thẳng sàn nhảy.
Sàn nhảy đông đúc, nam nữ khiêu vũ thân mật trong ánh đèn chớp nháy. Rất nhanh, tôi đã tìm lại được cảm giác buông thả và tự do.
Một chàng trai điển trai tiến lại bắt chuyện. Tôi liếc qua, thấy cũng được, nhất là đôi mắt – có vài phần giống Từ Tĩnh Châu.
Tôi bất ngờ kéo cổ áo cậu ta lại gần.
Ngay lập tức, cánh tay cậu ấy vòng qua eo tôi, ôm lấy tôi và bắt đầu khiêu vũ đầy thân mật như bao người khác trên sàn.
Tôi vẫn chưa quen với sự gần gũi thế này từ một người đàn ông xa lạ. Theo bản năng, tôi định gạt tay cậu ta ra.
Nhưng đúng lúc ấy, âm nhạc đột ngột dừng lại, ánh đèn dịu đi, mọi người đều ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Một nhóm đàn ông mặc vest đen, dáng vẻ như vệ sĩ, ùn ùn bước vào quán bar.
Nhân viên phục vụ và bảo vệ quán bar bị đẩy dồn vào một góc.
Các vệ sĩ nhanh chóng vây kín sàn nhảy.
“Mấy người định làm gì vậy?”
“Có chuyện gì thế? Họ đến bắt ai à?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.