Sáng hôm sau.
Xuyến theo thói quen, thức dậy vào lúc 5 giờ sáng, nhưng khi vừa nhóm người ngồi dậy đã bị Gia Bách kéo xuống.
– Ngủ thêm đi, một lát anh dẫn em đi ngắm bình minh.
Nghe chất giọng trầm ấm của chồng, Xuyến cũng thấy an tâm mà vùi mặt vào lòng anh ngủ tiếp.
Đến 5 giờ sáng.
– Xuyến dậy, không dậy là không xem bình minh được đâu.
Đang ngủ ngon, Xuyến có cảm giác hai bên má bị ai đó dùng tay ***, trong cơn mộng mị cô đã gạt tay người đó ra theo bản năng và khoảng chừng mấy giây sau như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngồi bật dậy đã thấy Gia Bách quần áo chỉnh tề, gương mặt rạng ngời đứng ngay bên cạnh.
Hiểu ra sự việc, cô bước xuống giường chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, trong tích tắc chỉ mấy phút Xuyến đã chạy ra, nhưng khi cô vừa ra tới cửa đã thấy Gia Bách đứng đợi sẵn bên ngoài, trên tay của anh còn cầm một chiếc váy maxi màu vàng nhạt, còn có phụ tùng đi kèm gồm áo lót, *** chìa ra trước mặt cô.
Xuyến ngượng ngùng, nhận lấy rồi lại ngoảnh đầu đi vào nhà tắm. Nhìn thấy đôi má phiếm hồng của vợ Gia Bách không giấu nổi sự si mê cùng mong chờ đang in hằn trong đôi mắt anh.
Gia Bách đứng dựa hẳn vào tường cạnh cửa nhà tắm thì cánh cửa đột nhiên bật mở, Xuyến thò đầu bước ra, bẽn lẽn nhìn anh đầy ngại ngùng, cô nàng bất ngờ luống cuống, giọng trở nên lắp bắp:
– Anh kéo khóa áo giúp em được không?
Xuyến vừa dứt câu là Gia Bách không chần chừ một giây nào đã đẩy cô trở lại phòng tắm rồi chốt cửa.
Hành động của anh làm cho Xuyến càng thêm luống cuống, vô tình khiến chiếc váy chưa kịp kéo khóa đang được cô giữ chặt trước ng bị tuột xuống tận bàn chân.
Trước tình cảnh trớ trêu này, Xuyến vội vàng cúi người xuống định kéo váy lên, ai ngờ đâu bàn tay của Gia Bách đã nhanh hơn cô một bước, ngay khi cô vừa chạm vào váy thì chiếc váy cũng đang được anh nâng lên, mặc dù thân thể của cô được che chắn bằng một bộ đồ lót nhưng vẫn khiến cho Xuyến thấy ngượng ngùng vô cùng, Xuyến cúi gằm mặt, che giấu đi gương mặt xấu hổ đang ửng hồng của mình.
Gia Bách đứng trước mặt Xuyến, cử chỉ khoan thai nhẹ nhàng kéo dây khóa lên, ngay cái khoảnh khắc mà cô tưởng chừng đã xong thì anh bất ngờ nâng cằm cô lên, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm anh nhìn cô như thể sợ chớp mắt một cái Xuyến sẽ tan biến mất vậy.
Xuyến như bị thôi miên bởi ánh nhìn của anh, và rồi cả hai đã lao vào nhau như con thiêu thân.
Gia Bách hôn vợ một cách cuồng nhiệt như chưa bao giờ được hôn, càng hôn càng cảm thấy cơ thể nóng dần lên.
Xuyến chưa nhận được nụ hôn cuồng nhiệt như thế này từ anh bao giờ nên có hơi không quen, cô thậm chí dè dặt né tránh và đẩy nhẹ anh ra.
Nhưng Gia Bách nào có cho Xuyến cơ hội để ngại ngùng cơ chứ, nụ hôn từ cuồng nhiệt rồi bất ngờ trở về nhẹ nhàng dịu dàng như cố tình dẫn dắt *** nguyên thủy trong người Xuyến trỗi dậy. Ngay khi Xuyến đã buông xuống vỏ bọc ngây thơ ngây thơ của mình mà từ từ đón nhận thì anh buông cô ra, gương mặt Xuyến thoáng qua một chút buồn lẫn hụt hẫng.
Thật ra khi, Gia Bách nghĩ đến bình minh đang sắp ló dạng trên bầu trời thì lý trí đã kéo anh trở về thực tại, anh buông vợ ra, đầu hơi cúi xuống vùi mặt vào hõm cổ của Xuyến, cất lời nỉ non như cố tình xoa dịu sự ấm ức trong lòng Xuyến bấy lâu nay:
– Mình đi thôi, bình minh rất đẹp.
Hôm nay không ngắm cùng em,
thì không chừng ngày mai, thậm chí là mãi mãi về sau anh sẽ chẳng còn cơ hội nào để ngắm cùng em nữa - câu nói vẫn còn trong suy nghĩ, chưa kịp thốt ra cửa miệng mà khóe mắt Gia Bách đã ươn ướt từ bao giờ, nhưng rồi anh đã kịp kiềm chế cảm xúc lại mà nắm lấy cổ tay Xuyến lôi ra ngoài.
– Để em lấy túi xách cái đã.
Lúc này Gia Bách mới chịu bỏ Xuyến ra, anh quay mặt đi rất nhanh, đưa tay lên gạt đi dòng nước mắt đang chực trào rơi ra từ khóe mắt.
Lúc hai vợ chồng xuống tới phòng khách, ba mẹ chồng có hỏi, anh Bách có trả lời là chở vợ đi chơi chiều lại chở về,
Gia Bách lấy một chiếc xe hơi trong bãi đỗ, đích thân chở vợ đi.
– Mình đi đâu vậy anh.
– Em đoán xem mình đi đâu?
Xuyến phấn khích nhìn ra ngoài rồi nói:
– Vẫn còn trong nội thành mà.
Gia Bách nhìn Xuyến cười, anh nói:
– Một lát em sẽ biết.
Xe đi được một lúc thì dừng lại trước sảnh của một tòa nhà cao tầng.
Chẳng mấy chốc, Gia Bách đã nắm chặt tay Xuyến bước vào bên trong, sau khi làm xong thủ tục người lễ tân đưa cho hai vợ chồng chìa khoá và số phòng trên lầu 10.
Xuyến nhìn số phòng 1020 mà ngỡ ngàng, Gia Bách ân cần nắm tay cô vào thang máy, tòa nhà cứ như một mê cung, cũng thật may là cô đã có anh ở bên cạnh.
Khi bước vào bên trong phòng Xuyến mới biết phía sau bức rèm là một bức tường bằng kính có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài.
Chưa hết ngỡ ngàng, thì bầu trời bên ngoài bắt đầu chuyển sang màu vàng cam rực rỡ, tuy mặt trời vẫn còn khuất sau những đám mây nhưng hào quang xung quanh đó tỏa ra một thứ ánh sáng rất đẹp người ta gọi đó là bình minh.
Xuyến ngồi trên giường, mắt vẫn chăm chú nhìn ra phía ngoài kia, dường như buổi sớm bình minh đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí cô rồi nên trong khi Gia Bách đã kịp thời thay một chiếc áo khác và từ từ đi về phía mình mà Xuyến không hay biết gì. Đến khi anh ngồi xuống và nhấc bổng cô lên để cô ngồi gọn gàng trong lòng mình, thì Xuyến mới nhớ đến sự hiện diện của anh.
Bởi vì ngồi lên đù* anh, nên Xuyến cao hơn anh một tí, cô mà hơi nghiêng đầu là ***ng mặt anh ngay, trong tư thế nhạy cảm thế này Xuyến có hơi luống cuống, thậm chí trong thâm tâm bắt đầu có những suy nghĩ ௱ô** lung.
Ngồi trên đù* anh mà Xuyến cứ nhúc nhích qua lại, khiến Gia Bách cau mày khó chịu, anh vùi mặt vào cổ cô tuỳ tiện ngậm lấy trái tai của Xuyến, hành động bất chợt của anh khiến cô vợ nhỏ không chịu được mà rút cổ lại, hai má ửng hồng vừa ngại ngùng lại có chút mong chờ những giây phút tiếp theo của cuộc đời.
– Em mà nhúc nhích thêm nữa là anh không nhịn được đâu đấy.
Nghe anh nói, Xuyến bấu chặt hai tay vào vạt váy không dám cử động.
– Giờ em muốn hỏi anh chuyện gì thì cứ hỏi, anh sẽ trả lời hết.
Xuyến trở nên hồ hởi sau câu nói của anh, ngẫm một hồi cô nói:
– Kể chuyện về chị Đồng Dao đi anh, em muốn biết về người con gái là mối tình đầu của anh.
Nhắc tới Đồng Dao, trái tim Gia Bách bất giác nhói lên, một nỗi đau âm ỉ nhiều năm bắt đầu bộc phát trong âm thầm và lặng lẽ, nhưng trước mắt Xuyến anh cố gắng tỏ ra bình thản, anh nhẹ giọng đáp:
– Đồng Dao nhỏ hơn anh vài tuổi và cùng quê với em.
Xuyến hơi ngạc nhiên, bất giác nhấn mạnh lặp lại mấy chữ mà anh vừa nói:
– Cùng quê với em ư.
– Ừ.
– Thế sao em chưa từng nghe ai nói về chị ấy nhỉ.
– Cô ấy cùng bố chuyển lên Sài Gòn sinh sống, nên ít khi được nhắc tới là đúng rồi còn gì.
– Vậy anh nói tiếp đi.
– Cô ấy đã mất hơn 5 năm trước. Anh không phải là mối tình đầu của cô ấy. Còn anh và cô ấy quen nhau thế nào để sau này có dịp anh sẽ nói.
Xuyến cảm thấy không vừa ý liền nói:
– Vậy anh nói chuyện lúc em con nhỏ đi, em biết hết rồi nhé Anh đừng giấu.
Gia Bách nhìn cô cười gian trá, anh nói:
– Lúc nhỏ à, anh từng thay tã cho em trên dưới hơn chục lần. Lớn lên một chút thì thường xuyên tè dầm, nhõng nhẽo, đủ thứ tật xấu trên đời em đều có phần.
– Em không tin đâu, anh nói láo.
Xuyến bất mãn quát anh một cái, Gia Bách nhoẻn miệng cười.
– Không tin em đi hỏi ba má em xem anh nói thật hay nói dối.
– Giờ muốn hỏi gì nữa không?
Xuyến bắt đầu trầm ngâm, sau đó cau mày nói:
– Tự dưng em quên mất rồi, sau này em nhớ em sẽ hỏi anh sau.
Vừa dứt lời, như chợt nhớ ra điều gì đó, nên Xuyến hơi cao giọng:
– À Đúng rồi, có chuyện quan trọng em muốn hỏi anh.
– Chuyện gì. Gia Bách nói xong là kề sắt vào cổ cô tiếp tục ngậm lấy vành tai mẫn cảm của vợ giống như đang trêu đùa.
– Anh nghiêm túc một chút đi.
– Thì em nói đi, anh sẽ trả lời.
– Anh có thích em không, khi nào anh mới yêu em được như anh yêu chị Dao.
Câu nói của Xuyến vừa dứt là Gia Bách dừng ngay động tác, anh vòng tay xuống vòng eo mảnh khảnh của vợ siết chặt rồi nhẹ nhàng xoay người một cái, trong tích tắc Xuyến đã nằm gọn gàng *** anh.
Cô ngỡ ngàng trước hành động của anh, thân thể thiếu nữ bị một người đàn ông đè lên bắt đầu có những phản ứng tự nhiên mà Xuyến cũng không hiểu nổi.
Gia Bách đưa tay vuốt ve má vợ. Xuyến thẹn thùng, nhưng đôi mắt long lanh to tròn vẫn nhìn người đàn ông điển trai trước mắt mình.
– Em xinh đẹp thế này sao lại không thích?
Xuyến hài lòng với câu trả lời của anh, nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn, cô hỏi thêm:
– Vậy anh có yêu em không?
– Anh yêu em nên mới dẫn em đến đây, em là người đầu tiên anh dẫn đến đây đấy nhé.
Anh vừa dứt câu, còn không đợi Xuyến trả lời đã cúi xuống trao cho cô một nụ hôn.
Nụ hôn đến bất ngờ khiến cả người Xuyến gần như bất động.
Xuyến như mặt hồ mùa thu trong xanh thanh mát, êm ả nhưng chỉ cần một làn gió thổi qua mặt hồ liền rung động và Gia Bách chính là một làn gió âm thầm lặng lẽ đi qua cuộc đời bình an của Xuyến, đi vào tim Xuyến một cách rất nhẹ nhàng, không ồn ào gợn sóng không một lời hoa mỹ hay một câu rót mật vào tai, ấy vậy mà anh lại khiến cô khóc đó rồi cười đó rất nhanh, nhiều cung bậc cảm xúc khiến cô yêu anh lúc nào chẳng hay.
Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, càng lúc càng cuồng nhiệt, khơi gợi Ham mu*n từ tận sâu trong tiềm thức của cô.
Cảm giác rạo rực lan tỏa ra toàn thân khiến cơ thể thiếu nữ bất giác nóng ran, Xuyến cảm nhận bàn tay của anh đang luồn vào bên trong áo, *** đôi *** đảo căng tròn đang nhô cao, mặc dù cách một lớp áo lót, Xuyến vẫn cảm nhận được ngọn lửa *** đang không ngừng thiêu đốt cả hai.
Phút chốc Xuyến cảm nhận được váy áo trên người đều bị anh cởi sạch.
– Mở mắt ra nhìn anh đi.
Ngay giây phút này cô đã bị giọng nói trầm ấm của anh đánh thức, từ trong cơn mê ái tình Xuyến mở mắt ra, đã thấy gương mặt điển trai, nam tính pha chút phong trần, cùng nụ cười như thôi miên người khác làm mê mẩn. Ánh mắt của anh như đang thiêu đốt lý trí còn sót lại trong người cô, để rồi một nụ hôn kiểu Pháp tiếp tục ập tới, làm Xuyến không hay biết *** của mình đã bị anh kéo xuống tận mắt cá chân.
Một giây sau đó, bàn tay của anh bắt đầu lần xuống phía dưới đang ẩm ướt của cô, ngay khi anh chạm vào điểm nhạy cảm ấy, Xuyến cong người, sự sung sướng kỳ lạ lập tức truyền đến toàn thân, và cô còn chưa kịp cảm nhận hết *** mà anh mang lại thì bên tai Xuyến lại tiếp tục nghe một lời nói ngọt ngào như rót mật vào tai:
– Nếu không yêu em thì anh đã không làm chuyện này, em là người đầu tiên cũng là người cuối cùng trong cuộc đời anh.
Một lời nói tưởng chừng như bình thường lại khiến Xuyến cảm động, hai hàng nước mắt chảy dài.
Phút sau đó, anh cũng kịp cởi sạch quần áo của mình, Xuyến hãi hùng nhìn ra ngoài kính.
– Chưa kéo màn anh ơi.
Dứt câu, thì bên dưới tiếp tục bị anh động chạm, Xuyến khẽ rên lên một tiếng.
– Bên ngoài nhìn vào không thấy gì đâu.
Lại thêm rất nhiều lần ***ng chạm, đôi *** đảo bị anh chiếm hữu không thương tiếc, cả người của cô chỗ nào cũng bị anh để lại dấu hôn.
Sau phút *** hoàn hảo, anh bất ngờ ngừng động tác, Xuyến cảm thấy trống trải, khiến cô khó chịu, bên dưới bị anh trêu chọc càng ngày càng ẩm ướt, ngay phút này đây Xuyến không biết mắc cỡ là gì, cô quàng tay qua cổ anh ghì xuống, cơ thể *** của cả hai dính chặt vào nhau.
– Từ nay em chính thức trở thành một người đàn bà, em có hối hận không?
Xuyến không chần chừ một giây nào, mà nói rằng:
– Không hối hận.
– Có yêu anh không?
– Có.
Gia Bách vừa nói vừa không ngừng gia tăng lực ma sát lên vùng tam giác của Xuyến khiến cô không chịu được uốn éo thân mình, mồ hôi cũng bắt đầu vã ra như tắm.
– Thoải mái không?
Gia Bách ghé xuống tai cô ʍúŧ lấy vành tai khiến Xuyến ưỡn mình. Cô im lặng không trả lời, không phải vì không nghe thấy mà là không có tâm trạng để trả lời, vì đã bị Gia Bách dẫn dắt vào một thế giới mà trước giờ cô chưa bao giờ trải qua, thế giới khiến tâm hồn cô bị anh thôi miên.
– Thoải mái không?
Anh hỏi lại lần nữa, Xuyến miễn cưỡng gật đầu.
Một giây sau đó. Anh bất ngờ thúc nhẹ một cái, nơi ấy bị lấp đầy, một *** dạt kèm theo một cơn đau, anh rút ra rồi thúc rất mạnh vào chỗ ấy lần này Xuyến đau điếng người, khẽ cau mày miệng không tự chủ nói:
– Anh nhẹ thôi em đau.
Anh cúi xuống hôn cô, như xoa dịu nỗi đau mà cô đang chịu, anh nói:
– Đau một lần rồi sẽ không đau nữa.
Dứt câu, Anh từ từ luận động cơ thể. Một lúc sau, khi thấy đôi mày Xuyến giãn ra, anh mới bắt đầu thực hành nghĩa vụ của một người chồng, anh ra vào bên trong Xuyến từ chậm đến nhanh dần đều đặn, khiến cho Xuyến nhiều lần van xin anh dừng lại, có lẽ cô không chịu đựng sức lực bền bỉ của anh.
Cũng phải thôi, một người đàn ông, vóc dáng và ngoại hình cực phẩm, ngoài 35 tuổi chưa biết mùi phụ nữ như anh sao có thể bỏ qua cho cô vợ nhỏ dễ dàng như thế được.
Chỉ mới qua mười lăm phút thôi mà.
Gia Bách bắt đầu chuyển đổi địa điểm. Chỉ hai phút sau suy nghĩ ấy, Gia Bách đã thành công bế Xuyến vào phòng tắm mặc cho ở *** với lần đầu tiên đón nhận anh đã trở nên ửng hồng, hơi sưng.
Anh đặt Xuyến xuống bồn tắm đã pha sẵn nước ấm, người anh dựa vào thành bồn, hai lực cánh tay nâng đù* vợ lên sau đó ấn xuống, ở *** lại tiếp tục được lấp đầy, dòng nước ấm làm Xuyến dễ chịu hơn, nhưng từng đợt *** ào ạt chạy vào cơ thể theo từng cái thúc mạnh mẽ của anh khiến Xuyến rơi vào trạng thái đê mê.
Cơ thể trắng nõn nà mịn màng lại thêm mùi hương sữa tắm dễ chịu khiến Gia Bách càng thêm H**g phấn, càng thêm điên cuồng ra vào bên trong Xuyến nhiều hơn, anh cảm thấy chiếm hữu cô có bao nhiêu lần cũng không đủ.
Còn Xuyến thì bị anh làm đến sưng tấy vẫn không thấy đau đớn gì, thậm chí còn không biết là ngày hay đêm.
Một lúc sau, sau nữa rất nhiều tư thế quan hệ được anh thực hành, từ bàn cho đến mép giường.
Trong lòng Xuyến thì nghỉ, những cặp vợ chồng son mới cưới đều sẽ giống cô và anh hay sao, hay là anh chính là một ngoại lệ trong cuộc đời của cô, 35 tuổi chưa từng nếm trải mùi vị đàn bà.
Bên trong căn phòng với màu trắng làm chủ đạo, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, còn có tiếng nỉ non khe khẽ của người phụ nữ liên tục vang lên không ngừng
Trong giây phút này. Sự thân mật lần đầu trở thành giây phút khó quên trong cuộc đời của cả hai.
Những phút giây sau đó, mọi thứ dần dần trở nên an tĩnh, ánh nắng dịu dàng chiếu vào phòng. Bên trên chiếc giường lớn một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ.
Xuyến không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại bầu trời bên ngoài đã tối om. Nhìn qua chỗ bên cạnh, người đàn ông đã ngủ say vẫn để lộ ra vòm ng vạm vỡ cùng gương mặt điển trai nam tính khiến người đối diện khó lòng rời mắt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.