Quả nhiên là phải túc trực 24/24 thật rồi.
Tôi vội vã đứng dậy đi sắp xếp, chẳng dám chậm trễ.
Tới giờ hẹn, tôi đã có mặt trước xe hai phút, im lặng chờ người sếp mà mình chưa từng gặp mặt xuất hiện.
Trong lúc đứng đợi, trong đầu tôi không ngừng tưởng tượng ngoại hình của tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị. Bụng bia, tóc hói, răng vàng? Hay ít nhất là vẻ ngoài đạo mạo, lạnh lùng?
Người này hiếm khi lộ diện trước truyền thông, hình ảnh lại rất ít, nên ai cũng có quyền suy đoán.
Một giọng nói vang lên phía sau. “Tổng giám đốc Hàn đến.”
Tôi lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người trước mặt, suýt chút nữa thì rơi túi xách. đúng là sét đánh giữa trời quang.
Tổng giám đốc Hàn lại chính là người đàn ông lạ mặt đêm đó!
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấm thía thế nào là cảm giác "ngồi trên đống lửa".
Nhưng điều khiến tôi hơi yên tâm là từ lúc lên xe đến giờ, anh ta không hề liếc nhìn tôi lấy một lần.
Có lẽ anh không nhận ra gương mặt tôi?
Tôi len lén quan sát thêm một chút nữa, rồi dần thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì thì với người đàn ông có địa vị và khí chất như anh, chắc cũng chẳng nhớ nổi ai từng ngủ cạnh mình một đêm.
Nghĩ đến đó, tôi tự nhiên thấy nhẹ lòng hơn nhiều, tâm trạng cũng vì thế mà dễ chịu hơn hẳn.
Xe dừng lại ở sân golf, tôi thận trọng hoàn thành đúng vai trò trợ lý, từng bước một đều chỉn chu, chuyên nghiệp.
Cho đến khi cùng Hàn Minh Kỳ đánh đến hố thứ ba, tôi bất chợt nhìn thấy... Trình Mặc và Bạch Linh.
Hôm nay, Bạch Linh mặc một chiếc váy dài màu trắng, là thiết kế tinh xảo của một thương hiệu ít tên tuổi. Kiểu váy dáng suông mềm mại, tôn lên xương quai xanh và bờ vai thanh thoát. Vẻ ngoài của cô ta trông nhẹ nhàng, điềm đạm như một quý cô thực thụ.
Còn tôi, chỉ mặc chiếc áo phông trắng rộng cùng quần short thể thao xám nhạt. Tóc dài uốn nhẹ màu hạt dẻ được buộc gọn gàng, mang phong thái gọn gàng và năng động của một nhân viên công sở.
Trình Mặc định rời khỏi sân, nhưng ánh mắt vừa bắt gặp tôi, anh ta lập tức khựng lại.
Dù không bước đến chào hỏi ai, sau mỗi cú đánh, ánh mắt anh ta lại vô thức liếc về phía tôi.
"Đánh khá đấy."
Một giọng nam vang lên sau lưng Trình Mặc. Anh ta quay đầu lại. là Hàn Minh Kỳ, người đang điều hành tập đoàn Hàn thị.
Phía sau anh còn có vài người thuộc các gia tộc lớn của Giang Thành.
Nếu là người khác, Trình Mặc đã chẳng buồn để tâm, nhưng với địa vị nhà họ Hàn, anh ta buộc phải giữ thể diện.
Trong lúc hai bên đang trò chuyện, Trình Mặc thấy tôi đi về phía họ, liền bị phân tâm. Cú đánh ngay sau đó chệch hướng thảm hại.
Ánh mắt Hàn Minh Kỳ khẽ liếc qua tôi, rồi nhẹ nhàng cong môi, nở một nụ cười nửa thật nửa giả, đưa tay về phía tôi.
Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng theo phản xạ vẫn đưa tay nhận lấy cây gậy golf từ anh.
"Cô thử đánh một gậy với Trình tổng xem sao."
"Tôi không biết chơi...". Tôi hơi lúng túng, ngại ngùng đáp lại.
Bàn tay anh khẽ nắm lấy tay tôi, truyền đến một lực vừa đủ.
"Tôi sẽ dạy cô."
Phía sau, Trình Mặc siết chặt cây gậy đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Hàn Minh Kỳ mỉm cười. nụ cười ấy vừa ôn hòa, vừa sắc bén khiến tôi thoáng sững người.
Tôi đứng trước anh, để mặc anh hướng dẫn. Khi cánh tay anh vòng ra sau ôm lấy tôi từ phía sau, cả người tôi khẽ giật mình, mặt đỏ bừng vì tư thế quá gần gũi.
"Hắn đang nhìn đấy, tập trung đi. Không muốn thấy hắn cúi đầu nhận thua sao?"
Anh thì thầm bên tai tôi, khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy hình ảnh một đôi tình nhân đang thân mật luyện tập.
"Hắn" mà anh nói. chính là Trình Mặc.
Câu nói ấy như hòn sỏi nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm dậy sóng trong lòng tôi.
Tôi có thể chắc chắn. anh nhớ rất rõ chuyện đêm đó.
Tay tôi được anh dìu lấy, lực đạo vững chắc, kỹ thuật của anh vô cùng điêu luyện. Một cú đánh trúng đích khiến mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.
Tôi quay đầu nhìn anh. đường nét khuôn mặt sắc sảo, đúng kiểu khiến người ta khó lòng rời mắt.
Cảm xúc trong tôi rối bời, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Định bước lùi ra xa thì anh giữ lại, thì thầm.
"Cô càng giãy giụa, người khác lại càng chú ý."
Tôi đành phối hợp cùng anh, cố gắng giữ bình tĩnh để hoàn thành từng động tác.
May mắn là sự chú ý của mọi người vẫn dồn vào trái bóng, tôi âm thầm thở phào.
Không ngờ, chính Bạch Linh lại lên tiếng đầu tiên.
"Thiếu gia Hàn đúng là tận tình với trợ lý ghê thật."
Nghe như lời khen, nhưng lại mang đầy ẩn ý, như đang cố tình châm chọc mối quan hệ giữa tôi và Hàn Minh Kỳ không đơn thuần.
Với ngoại hình của tôi, quả thật rất dễ khiến người ngoài hiểu nhầm.
Hàn Minh Kỳ không đáp, chỉ cười nhẹ, thái độ nửa vời ấy càng khiến người ta nghĩ xa hơn.
Khi có người đề nghị nghỉ tay, tôi ngồi xuống cạnh Hàn Minh Kỳ.
Trình Mặc ở phía xa, vô thức chau mày, liên tục uống nước để che giấu cảm xúc.
Tôi đứng dậy vào nhà vệ sinh, muốn chỉnh lại lớp trang điểm.
Vừa đẩy cửa bước vào, Trình Mặc đã bất ngờ kéo tôi vào trong, ép sát tôi vào tường, gương mặt tối sầm.
Tôi hoảng hốt giãy ra, nhưng anh ta đã đưa tay chắn cửa, khóa chặt lối thoát.
"Trình Mặc, anh làm cái gì vậy?"
Anh ta liếc nhìn hộp trang điểm trong tay tôi, giọng đầy giễu cợt.
"Tôi thắc mắc sao em rời đi dứt khoát thế, thì ra là vì đã tìm được đối tượng mới rồi? Bắt đầu quyến rũ người ta luôn hả? Em cũng nên nhìn lại mình đi. Người em nhắm đến là ai? Hàn Minh Kỳ đấy. người nắm quyền nhà họ Hàn."
Tôi bật cười.
"Đúng vậy. Nếu đã chọn rồi, tôi càng nên cố gắng cưa đổ anh ấy."
Câu nói của tôi khiến Trình Mặc nghẹn họng, không phản bác được gì.
Tôi định rời đi, nhưng anh ta lại kéo tôi lại lần nữa, giọng bỗng trầm xuống.
"Không phải em từng nói thích tôi sao? Vậy giờ làm mấy chuyện này để gây chú ý à? Em tưởng tôi sẽ để tâm sao?"
Tôi hơi sững lại. Không ngờ anh ta vẫn tự tin đến mức đó.
"Trình Mặc, anh có từng nghĩ đến một khả năng... là tôi đã không còn thích anh nữa?"
Nghe vậy, anh ta như vừa nghe phải trò đùa lố bịch, bật cười đầy châm biếm.
"Em? Lâm Nhiên? Không thích tôi nữa ư? Em dám chắc không? Tôi thật sự muốn xem, đến lúc đó em sẽ quay lại cầu xin tôi ra sao. Cứ chờ mà xem!"
Dứt lời, anh ta xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, để lại tôi đứng lặng trong gian phòng tĩnh lặng.
Sau khi rời khỏi sân golf, Trình Mặc cùng Bạch Linh đến một quán bar.
Anh ta uống cạn một chai rượu vang đỏ, ánh mắt dần trở nên mơ hồ. Mà kỳ lạ, từ trước đến nay, rượu vang chưa từng khiến anh say.
Trong cơn men lờ đờ, hình ảnh từ năm năm trước chợt ùa về. khi Bạch Linh quyết định rời đi, anh từng ngày đắm chìm trong rượu để quên.
Tôi, khi đó, nhẹ níu lấy cổ áo anh, ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
"Trình Mặc, nếu cô ấy đã đi rồi… anh có thể quay lại nhìn em một lần không?"
Tôi khi ấy mặc chiếc váy đen dài ôm sát, tóc xoăn dài xõa nhẹ bên vai, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt lấp lánh ánh nước pha chút men say. mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười đều như biết cách khiến lòng người xao động.
Trình Mặc lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi hình ảnh không nên xuất hiện trong đầu.
Nhưng càng muốn quên thì lại càng khắc sâu.
Anh ta chẳng còn hứng thú vui chơi, buổi tiệc kết thúc một cách hời hợt, đến mức để mặc Bạch Linh cho bạn cô ấy đưa về.
Anh ngồi yên trong xe, mãi không bảo tài xế rời đi.
Chỉ bởi vì, anh thấy một dáng hình quen thuộc. dáng hình ấy vẫn lặng lẽ hiện lên trong tâm trí anh không dứt.
Tôi ngồi cạnh Hàn Minh Kỳ, cảm thấy bất an không yên. Từ lúc rời sân golf đến giờ, anh ta vẫn chưa nói thêm câu nào.
Tôi thậm chí từng nghĩ câu nói thì thầm lúc ấy chỉ là tưởng tượng trong cơn xúc động.
Nhưng lúc này, anh bất ngờ lên tiếng.
"Đừng quay đầu lại. Trình Mặc đang nhìn em."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.