Chương 03

10 Năm 8 Lần Tỏ Tình Thất Bại

Đang cập nhật 30/05/2025 09:36:19

Ánh đèn phía trên sáng rực khiến tôi hơi choáng váng. Men rượu đã làm tê liệt dây thần kinh, nhưng lúc này lại dần dần thức tỉnh, khiến tôi bắt đầu hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi.


Anh nhận ra sự chần chừ trong tôi, khẽ bật cười, giọng pha chút giễu cợt.


"Tiểu thư, tôi có thể dừng lại bất cứ lúc nào."


Câu nói ấy như một mũi kim đâm vào lòng kiêu hãnh còn sót lại của tôi.


Tôi không trả lời, chỉ chống tay ngồi dậy, cúi đầu chủ động đặt một nụ hôn lên môi anh.


Nụ hôn ấy đầy vụng về, thiếu kỹ năng và ngập ngừng.


Chỉ vài giây sau, anh lập tức chiếm lại thế chủ động, mạnh mẽ giữ lấy tôi, nụ hôn trở nên sâu hơn, nóng bỏng và cuốn trôi mọi ranh giới...


Sáng hôm sau.


Khi tôi mở mắt, không gian xung quanh hoàn toàn xa lạ.


Trên chiếc giường rộng lớn, chỉ có một mình tôi nằm đó.


Tôi lặng lẽ nhìn sang phía cửa sổ, nơi có chiếc áo khoác lông chồn treo ngay ngắn. nhìn qua có chút quen mắt, nhưng tôi không thể nhớ nổi đã thấy nó ở đâu.


Chưa kịp suy nghĩ thêm, cảm giác đau nhức khắp người kéo tôi trở lại với ký ức mơ hồ của đêm qua.


Giọng nói trầm khàn của người đàn ông dường như vẫn văng vẳng bên tai, khiến tôi bất giác rùng mình.


Tôi vội kéo chăn trùm kín đầu, trong chăn thở ra một hơi nặng nề, đưa tay vỗ nhẹ vào đôi má đang nóng bừng.


Tôi thật sự điên rồi. lại có thể qua đêm với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ!


Bất chợt, tiếng máy sấy tóc từ phòng tắm vang lên.


Người đó... vẫn chưa rời đi.


Nghe thấy âm thanh ấy, tôi lập tức hoảng hốt. Không thể chần chừ thêm, tôi vội mặc quần áo vào, chuẩn bị rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.


Tay cầm đôi giày cao gót, tôi rón rén bước ngang qua cửa phòng tắm, hy vọng có thể thoát ra trước khi anh ta phát hiện.


Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa phòng tắm bật mở.


Ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc. Theo phản xạ, tôi ném mạnh chiếc giày về phía anh ta rồi quay đầu bỏ chạy.


Phải đến khi đã ngồi trong taxi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.


Chỉ là... gương mặt người đàn ông kia, tôi biết mình sẽ không thể nào quên được.


Thôi kệ, chắc cũng chẳng bao giờ gặp lại. Giờ tôi cần tập trung vào chuyện trước mắt.


Tôi đã quyết định rời xa Trình Mặc, vậy thì nhà họ Trình không thể là nơi tôi quay lại. dù vậy, vẫn phải trở về lấy nốt đồ đạc.


Chiếc xe vừa dừng trước cổng biệt thự, tôi đã thấy Trình Mặc từ đâu trở về.


Giờ này rồi mà anh ta vẫn chưa về nhà, có lẽ cả đêm qua cũng ở bên ngoài.


Nhìn cảnh đó, tôi bỗng thấy mừng vì sự bốc đồng của mình tối qua. Ít nhất, tôi đã không đánh đổi lòng tự trọng thêm lần nào nữa.


Trình Mặc nhìn tôi, ánh mắt đầy mỉa mai khi thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của tôi.


"Lâm Nhiên, đừng nói là em đứng đây đợi tôi cả đêm đấy nhé?"


Tôi khẽ nhíu mày. Lần đầu tiên, tôi mới thấy rõ trên mặt anh ta ba chữ to tướng. tự luyến nghiêm trọng.


Hóa ra khi phụ nữ gỡ bỏ lớp "não yêu", cũng là lúc nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người từng khiến mình si mê.


Giống như bây giờ, tôi chẳng buồn để tâm đến anh ta thêm nữa.


Thế nhưng Trình Mặc vẫn không buông tha, lại bước tới gần.


"Định giận dỗi với tôi à? Em cũng tự ảo tưởng bản thân quá rồi đấy. Nói cho rõ nhé, trong tim tôi chỉ có Bạch Linh."


Thật ra cũng phải trách tôi. Trước kia quá chiều chuộng, khiến anh ta quen với việc được cung phụng.


Tôi hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói rõ từng lời.


"Hôm nay tôi quay về chỉ để thu dọn hành lý. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không vướng bận gì đến anh nữa."


Có lẽ vì biểu cảm của tôi quá bình thản, quá thật lòng, khiến Trình Mặc khựng lại trong giây lát.


Anh ta cảm thấy hôm nay tôi có gì đó rất lạ. một sự thay đổi khiến lòng anh bất an, nhưng không thể gọi tên.


Và rồi, anh cố gắng lấy lại thế chủ động.


"Đã muốn rời khỏi nhà họ Trình thì đừng mang theo bất cứ thứ gì ở đây!"


Tay tôi đang sắp xếp hành lý lập tức dừng lại. Tôi quay đầu nhìn anh, ánh mắt không còn mềm mỏng như trước mà tràn đầy thất vọng và giận dữ.


Trình Mặc thấy vậy lại khẽ thở phào. với anh ta, cảm xúc đó mới đúng là điều anh mong đợi. Anh tin tôi sẽ mềm lòng, rồi quay lại cầu xin được ở bên anh như mọi khi.


Thế nhưng...


Chỉ vài giây sau, hành động tiếp theo của tôi khiến toàn bộ dự đoán trong anh lập tức sụp đổ.


Tôi đem toàn bộ quần áo, túi xách và trang sức mà nhà họ Trình từng mua cho mình, gấp gọn và trả lại nguyên vẹn vào chỗ cũ. Ngay cả bộ đồ đang mặc trên người, tôi cũng thay ra, treo ngay ngắn lại trong tủ.


Cuối cùng, tôi chỉ khoác tạm một chiếc áo lót mỏng, tay không bước ra khỏi căn biệt thự.


Trình Mặc quay đầu nhìn theo bóng lưng tôi rời đi, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội, anh ta nổi điên đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng thay đồ.


Ở một nơi khác, Hàn Minh Kỳ bắt được chiếc giày bị tôi ném hôm trước, gương mặt anh sầm lại đến mức cả tập đoàn Hàn thị cũng phải nín thở dè chừng.


Trợ lý Vương đứng một bên toát mồ hôi lạnh.


Sáng nay, anh ta vừa nhận được chỉ thị từ sếp. mua một bộ váy nữ và mang đến khách sạn. Nhưng ngay khi vừa giao tới, sếp lại lạnh lùng ra lệnh. vứt đi ngay lập tức.


Cái đầu nhanh nhạy của anh ta lập tức xoay chuyển. chắc chắn sếp vừa bị “đá” sau một đêm đặc biệt.


Điều khiến anh ta không ngờ chính là, khi sếp nhận được tin tôi rời khỏi nhà họ Trình trong tình trạng gần như không ***, suốt cả ngày hôm đó, văn phòng riêng của Hàn tổng cứ phát đi phát lại một bản nhạc. “Chúc bạn may mắn”.


So với vị đại thiếu gia ngày xưa trầm ổn lạnh lùng, anh ta cảm thấy ông chủ bây giờ thật sự… quá bất ổn về tinh thần.


"Tiếp tục theo dõi cô ấy."


Một tấm ảnh bị vứt thẳng vào mặt trợ lý, khiến anh ta sững người. Nhìn ánh mắt sếp, anh chỉ có thể nuốt nước bọt, thầm nghĩ. chẳng lẽ… lần này sếp đã thật lòng?


Dù khó tin đến mấy, anh ta vẫn phải chấp nhận điều đó là thật.


Tôi rời khỏi nhà họ Trình, lập tức bắt xe đến viện điều dưỡng ngoại ô.


Sau khi gia đình tôi phá sản, ba mẹ liên tục đổ bệnh, thể trạng ngày càng yếu đi.


Cũng may trước đây nhà họ Trình vẫn chu cấp một phần chi phí nên bệnh tình của họ không trở nặng.


Nhưng vừa bước vào, y tá đã đưa thông báo yêu cầu thanh toán viện phí cho quý tiếp theo.


Tôi đứng lặng vài giây, trong lòng chợt hiểu ra. Trình Mặc đã ngừng chi trả.


Đây chính là lời cảnh báo. rời khỏi nhà họ Trình, tôi sẽ chẳng sống nổi.


Tôi mỉm cười, nụ cười ấy không mang chút ấm áp nào, mà chỉ toát lên vẻ dứt khoát. Ánh mắt tôi cũng trở nên kiên định hơn bao giờ hết.


Việc trước mắt cần làm là lo đủ viện phí cho ba mẹ.


Tôi cần một công việc ổn định, thu nhập cao.


Ngay lập tức, tôi bắt đầu gửi hồ sơ khắp nơi. Nhưng vì không có kinh nghiệm thực tế, đơn xin việc của tôi lần lượt bị từ chối.


Hôm đó, sau khi lau người cho ba mẹ xong, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.


Người bên kia giới thiệu là nhân sự của tập đoàn Hàn thị, cho rằng hồ sơ của tôi rất phù hợp với vị trí đang tuyển. Lương khởi điểm là năm mươi triệu một tháng.


Tôi suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.


Mãi đến khi chính thức ký hợp đồng thực tập, tôi mới bắt đầu cảm thấy… đây không phải là mơ.


Dù vậy, trong lòng tôi vẫn có chút băn khoăn. mức lương này quá cao, liệu có phải làm điều gì mờ ám không?


Chị HR dường như đoán được suy nghĩ của tôi, mỉm cười nhẹ nhàng giải thích.


"Công việc trợ lý này yêu cầu túc trực cả ngày lẫn đêm, nên mức lương cao hơn bình thường một chút."


Tôi âm thầm thở dài, nghĩ thầm chắc là ông chủ khó tính thôi.


Ngay khi tôi bước ra khỏi văn phòng nhân sự, chị ấy lập tức nhấc điện thoại, gọi cho trợ lý Vương.


"Ổn rồi. Mọi việc xong xuôi."


Tôi được chỉ định sử dụng thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng cao nhất.


Vừa ngồi vào bàn làm việc mới chưa đầy một phút, điện thoại nội bộ trên bàn đã reo vang.


“Chuẩn bị xe cho tôi. Mười phút nữa cùng tôi đến sân golf Tinh Diệu gặp đối tác.”

Novel79, 30/05/2025 09:36:19

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện